Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 591: Quỷ hài tử công tác cuồng mụ mụ ( 25 ) (length: 3851)

"Nhạc Nhạc, mụ mụ ngươi cũng sẽ không tới đón ngươi tan học sao?" Hôm nay, tiểu đồng học mới vừa kết giao bằng hữu với Ân Nhạc hỏi.
Ân Nhạc gật gật đầu.
Ba năm, mụ mụ rất ít khi trở về, cho dù có trở về, cũng là rất muộn, trở về không bao lâu lại về công ty. Có đến vài lần, mụ mụ gọi điện thoại nói buổi tối sẽ trở về, nhưng vừa vào đến cửa, điện thoại mụ mụ liền vang lên, nàng lại lập tức trở về công ty. Ân Nhạc chỉ có thể nhìn bóng lưng nàng, ngay cả dũng khí muốn nàng lưu lại cũng không có.
"Người đón ta về nhà là bảo mẫu a di." Ân Nhạc nói.
"Nhạc Nhạc."
Ngay lúc này, Ân Nhạc nghe được một thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền đến, nàng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy người phụ nữ kia khoác trên mình một thân âu phục nữ sĩ đắc thể. Mặc dù trên mặt mang theo kính mắt, nhưng Ân Nhạc vẫn có thể thấy được nụ cười tươi trên khuôn mặt nàng.
Ân Nhạc sững sờ tại chỗ, sợ nhìn lầm, vẫn là tiểu đồng học bên cạnh đẩy đẩy nàng: "Nhạc Nhạc, là mụ mụ ngươi sao? Mụ mụ ngươi tới đón ngươi."
Ân Nhạc lập tức hoàn hồn, khóe miệng nâng lên: "Ân, là mụ mụ ta, là mụ mụ ta." Nội tâm Ân Nhạc phảng phất lập tức bị vui sướng lấp đầy, con mắt cũng sáng lên, như được khảm nạm bảo thạch.
"Ninh Ninh, mụ mụ ta tới đón ta, ta về trước đây." Ân Nhạc không kịp chờ đợi muốn đi đến bên cạnh Ân Âm, đi hai bước, lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nói, "Ninh Ninh, ba ba mụ mụ ngươi cũng khẳng định sẽ đến đón ngươi."
"Ừm." Ninh Ninh gật đầu thật mạnh, nhưng nàng biết, ba ba mụ mụ nàng sẽ không tới đón nàng.
Nàng nhìn Ân Nhạc nhào vào lòng mụ mụ, được mụ mụ ôm, mụ mụ còn hôn Ân Nhạc một cái. Ninh Ninh cảm thấy, nàng thật hâm mộ a.
Lúc này, Ninh Ninh cảm giác được có người chắn trước mặt nàng, lại ngồi xổm xuống. Đợi nàng thấy rõ ràng khuôn mặt người kia, nàng cũng sững sờ tại chỗ.
Người kia đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng, nói: "Ninh Ninh, mụ mụ tới đón con tan học, ba ba mụ mụ sau này đều sẽ ở lại đây công tác, rốt cuộc không rời đi nữa."
Ninh Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, một giây sau nhào vào ngực nàng, kêu: "Mụ mụ."
Nàng nước mắt tuôn trào, trong lòng nói với Ân Nhạc: Nhạc Nhạc, cậu thấy không, mụ mụ ta cũng trở về.
Mụ mụ chúng ta đều trở về.
"Nhạc Nhạc, con đang nhìn cái gì?" Bên trong xe, Ân Âm hỏi.
Ân Nhạc đem tầm mắt dừng lại ở trên người Ninh Ninh cùng mụ mụ nàng ở ngoài xe thu hồi lại, nói: "Không có gì." Nàng lại hỏi, "Mụ mụ, sau này ngươi thật sự sẽ thường xuyên tới đón Nhạc Nhạc tan học sao?"
"Đương nhiên, mụ mụ đón con tan học, sau đó chúng ta cùng nhau đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn. Buổi tối con rửa rau, ta nấu cơm, như vậy có được không?"
"Được." Ân Nhạc không kịp chờ đợi đáp.
Xe chậm rãi đi vào trong đường, ảo cảnh cũng dần dần tiêu tán...
- Ân Âm khi lại lần nữa tỉnh lại từ ảo cảnh, cây bút vẽ vốn cầm trong tay rơi xuống đất. Nàng nhìn đồng hồ, mới trôi qua một giờ.
Nàng ngơ ngác một hồi lâu, tiếp tục vẽ tranh.
Bức họa cuối cùng, là nàng đi nhà trẻ đón Ân Nhạc tan học, tiểu nhân nhi trên mặt dương lên nụ cười tươi, giang hai tay, hướng nàng chạy vội mà đến. Khi đó Nhạc Nhạc vui vẻ như chú chim nhỏ bay về tổ.
Gian phòng Ân Nhạc vẫn không vào được, lúc trước cửa bị đốt không, từ bên ngoài cửa có thể tùy ý xem được tình huống bên trong gian phòng. Chỉ là nơi cửa ra vào lại như là có một đạo bình chướng trong suốt, làm cho tất cả mọi người bị ngăn trở ở bên ngoài.
Ân Âm vốn dĩ tới biệt thự, rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Ân Nhạc đã biến thành địa phược linh.
Nhưng sau khi trải qua mấy tầng ảo cảnh, lại thay đổi chủ ý.
Ảo cảnh là những gì Nhạc Nhạc chân thật trải qua, Ân Âm là ở trong ảo cảnh cứu rỗi Nhạc Nhạc.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận