Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1157: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 53 ) (length: 4071)

Nhà ở có thể ngăn được một phần rét lạnh, nhưng vẫn chưa đủ.
Vì thế, Ân Âm lại dẫn theo thú nhân đi tìm bông.
Nơi bông sinh trưởng cách Viêm Hoàng bộ lạc có chút xa, bất quá bởi vì Ân Âm trước kia đi qua viêm hàn sơn lúc đã từng đi qua xem đến, cho nên không cần tốn nhiều công sức đi tìm kiếm.
Hái bông xong, Ân Âm triệu tập giống cái thú nhân trong bộ lạc, dạy các nàng cách may áo bông, quần bông.
Khi chiếc áo bông đầu tiên được làm ra, một thú nhân mặc vào, cảm nhận được sự ấm áp trước giờ chưa từng có, nàng vui đến phát khóc.
Cuối cùng, trước khi mùa tuyết đến, mỗi thú nhân trong bộ lạc đều được chia một bộ áo bông quần bông, còn có chăn bông.
Mùa tuyết đến đúng hạn, tuyết rơi đầy trời, gió bấc thổi ào ạt.
Thú nhân Viêm Hoàng bộ lạc ở trong những căn phòng xi măng kín mít, không có khe hở, ngồi trên giường đất được thiêu đến ấm áp. Bọn họ mặc áo bông quần bông, ăn đồ ăn, uống nước nóng, thân thể ấm áp, mà tâm cũng ấm áp.
Mùa tuyết này vẫn rất dài.
Nhưng Viêm Hoàng bộ lạc không có bất kỳ thú nhân nào t·ử v·o·n·g, cho dù là những con non yếu ớt sinh ra trong mùa tuyết này.
Trước kia, thú nhân nhóm đều sẽ cố gắng tránh sinh con non vào mùa tuyết.
Con non mới sinh, trong tình cảnh đồ ăn khan hiếm, lại thêm giá rét của mùa tuyết, rất khó sống sót.
Nhưng năm nay, bọn họ đều sống sót.
Trong một mùa tuyết, Viêm Hoàng bộ lạc có năm sinh mệnh nhỏ bé ra đời.
Mùa tuyết sắp qua, mùa xuân sắp tới, sinh mệnh mới sinh ra, vạn vật sinh trưởng, tương lai sẽ càng thêm tốt đẹp.
Mà thú nhân Viêm Hoàng bộ lạc đều nhớ, sự tốt đẹp hiện giờ của bọn họ, là do vu, cũng chính là Ân Âm ban cho, Ân Âm trở thành tín ngưỡng của họ, sẽ dẫn theo bọn họ xây dựng Viêm Hoàng bộ lạc càng thêm tốt đẹp.
Mùa tuyết qua đi, mùa xuân đến.
Ân Âm bận rộn với việc gieo trồng và chăn nuôi mà nàng đã lên kế hoạch từ trước.
Viêm Hoàng bộ lạc nằm ở trên bình nguyên, đất đai phì nhiêu, rất thích hợp để gieo trồng.
Ân Âm khoanh một vùng đất, để một bộ phận thú nhân đi khai khẩn.
Lại dẫn một số thú nhân đi tìm kiếm các loại hạt giống rau quả thích hợp để gieo trồng.
Cải trắng, rau xanh, củ cải, khoai tây, bắp ngô, lúa, cao lương, vân vân..., nàng lần lượt tìm được, ngoài ra các loại gia vị cũng không thể thiếu.
Ân Âm lại tìm kiếm một nhóm dược liệu, dự định trồng trong bộ lạc, gần nhà nàng.
Là vu của Viêm Hoàng bộ lạc, khi Ân Âm chữa trị cho thú nhân bị bệnh, cũng cần đến dược liệu, cho nên dược liệu tiêu hao rất nhanh, nàng không có cách nào rời khỏi bộ lạc nhiều lần để đi tìm kiếm, vậy nên gieo trồng dược liệu là cách tốt nhất.
Ngoài ra, Ân Âm còn tìm kiếm ớt, gừng, hành, tỏi, vân vân... có thể làm gia vị thực vật.
Đồ ăn của thú nhân đại lục chế biến rất đơn điệu, là thú nhân bản địa, bọn họ đã quen với thịt nướng chỉ có vị mặn, còn có thịt luộc, nhưng Ân Âm không thích ứng được.
Ngọt, bùi, cay, đắng, mặn, có thể làm hương vị đồ ăn nâng cao một bước.
Trong điều kiện đảm bảo có thể ăn no, làm đồ ăn trở nên ngon hơn, cũng là một loại truy cầu.
Mà thú nhân bản địa sau khi thử qua đồ ăn có đủ vị, toàn bộ đều bị chinh phục, cũng bắt đầu học cách cho thêm gia vị vào đồ ăn.
Đương nhiên, người nấu cơm làm đồ ăn ngon nhất trong bộ lạc chính là Ân Âm.
Mỗi lần nàng làm đồ ăn, Chúc Chúc và Nha Nha, hai tiểu gia hỏa đều nhìn chằm chằm, chỉ thiếu nước chảy nước miếng.
Lần nào, bọn họ cũng ăn đến sạch sẽ, khi ăn cơm, dáng vẻ hạnh phúc nheo mắt lại, làm Ân Âm cảm thấy rất là hưởng thụ.
Làm ra đồ ăn có thể được người khác yêu thích, được tán thành, người làm đồ ăn cũng cảm thấy cao hứng.
Về phương diện chăn nuôi, Ân Âm bắt gà, vịt, ngỗng, thỏ về nuôi nhốt, đương nhiên không thể thiếu lợn, nhưng thú nhân đại lục trước mắt chỉ có lợn rừng.
Lợn rừng có vị tanh, tính tình hoang dã, không thích hợp nuôi.
Muốn nuôi lợn nhà, cần thiết phải thiến!
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận