Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 214: Thiếu yêu tiểu công gia chuyên tình nương thân ( 12 ) (length: 3863)

"Nói đi cũng phải nói lại, ở trong này chỉ có chúng ta, ngươi không nói ta không nói, ai mà biết được."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lúc này, Mạc Quan liếc nhìn Tô Chính đang trầm mặc, mở miệng nói: "Quốc công gia, Mạc mỗ tối nay còn chuẩn bị cho ngài một món quà, bảo đảm ngài sẽ thích."
Nói xong, Mạc Quan vỗ tay.
Sau đó, cửa phòng bao được nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu nữ mang mạng che mặt mỏng, khoác trên mình một thân hồng y, bước chân nhẹ nhàng đi đến, dáng người nàng xinh xắn, linh lung, trên người tỏa ra mùi thơm say lòng người.
"Túy Yên gặp qua các vị công tử." Thiếu nữ lên tiếng, giọng nói nũng nịu, nghe qua làm tâm người ta cũng mềm nhũn ra mấy phần.
Mạc Quan cười ha ha một tiếng, nói một câu, lập tức nói: "Túy Yên, vị này là quốc công gia, còn không mau qua đây nhìn quốc công gia."
Ánh mắt Túy Yên dừng lại trên người Tô Chính ở giữa phòng, chạm đến dung mạo tuấn mỹ, cùng đôi ngươi sâu thẳm kia, đáy lòng nàng khẽ run lên, lập tức trấn định lại.
Nàng nhẹ nhàng bước tới, đi tới trước mặt Tô Chính, hơi cúi người: "Túy Yên gặp qua quốc công gia."
Tầm mắt Tô Chính dừng trên người Túy Yên, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
"Túy Yên à, tối nay ngươi phải hảo hảo hầu hạ quốc công gia." Mạc Quan nói.
"Vâng."
Túy Yên đáp, trầm ngâm một lát, bàn tay ngọc thon dài cầm bầu rượu lên, rót một chén rượu, nàng lá gan rất lớn, trực tiếp đến gần, ngồi lên trên đùi Tô Chính.
Mạc Quan và những người khác thấy Tô Chính không có đẩy ra, liếc nhau một cái, không khỏi mỉm cười.
Đôi mắt đẹp của Túy Yên lưu chuyển, nói khẽ: "Túy Yên kính quốc công gia một ly."
Tô Chính liếc mắt nhìn Túy Yên một cái, tầm mắt lại dừng ở trên ly rượu, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt đẹp của Túy Yên hơi sáng lên, nhẹ giọng cười một tiếng, âm thanh êm dịu say lòng.
Túy Yên lại rót một chén rượu, nhưng không có lập tức đưa cho quốc công gia, mà là cầm trong tay, tay kia khẽ đặt ở trên ngực Tô Chính, vuốt ve qua lớp cẩm bào.
Nàng nhẹ nhàng vén mạng che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt vũ mị đến cực điểm, nơi khóe mắt có một nốt ruồi lệ càng làm tăng thêm mấy phần yêu dã, như yêu tinh đoạt hồn.
Nàng đem ly rượu kề sát đôi môi đỏ của mình, ngửa đầu uống rượu, ngậm trong miệng, lập tức đến gần Tô Chính.
Tô Chính nhìn mỹ nhân trong lòng càng ngày càng đến gần, dung nhan xinh đẹp, đáy mắt mờ mịt không rõ, đôi ngươi vốn đã thâm thúy càng thêm sâu thẳm hơn.
Túy Yên thấy Tô Chính không có cự tuyệt, đôi môi đỏ dán lên đôi môi mỏng của Tô Chính, đem rượu đưa qua.
Con mắt Tô Chính đột nhiên nheo lại, hai tay ôm chặt vòng eo mềm mại, thon thả của người trong lòng.
Lúc này, Mạc Quan và mấy người khác liếc nhau một cái, mang theo ca múa chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại Tô Chính và Túy Yên.
Túy Yên hết chén này đến chén khác đem rượu đưa cho Tô Chính, Tô Chính không nói một lời, nhưng không hề cự tuyệt.
Cuối cùng, bàn tay ngọc thon dài của Túy Yên đặt ở trên đai lưng màu mực của Tô Chính, nàng nhẹ nhàng ghé vào tai Tô Chính, hà hơi như lan: "Quốc công gia, tối nay ta sẽ ở cùng ngài."
Tô Chính nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Túy Yên, tựa như vực sâu không thấy đáy.
Hắn đứng dậy, ôm Túy Yên đi về phía giường.
Khi hôn lên Túy Yên, trong đầu hắn hoảng hốt xẹt qua khuôn mặt Ân Âm.
Một canh giờ sau, Tô Chính đứng dậy mặc quần áo.
"Quốc công gia, không ở lại sao?" Túy Yên yếu đuối không xương, từ phía sau ôm lấy Tô Chính.
"Phu nhân đang ở nhà chờ ta." Tô Chính thản nhiên nói.
Túy Yên sững sờ một chút, lập tức có chút buồn cười.
Nàng tự nhiên nhớ tới trong kinh thành có những lời đồn liên quan tới quốc công gia và vị phu nhân kia, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, một đời một kiếp chỉ một đôi.
Đáng tiếc, loại tình cảm này, còn không phải giống như bọt biển sao.
Tối nay, Tô Chính còn không phải đã lên giường nàng rồi sao.
(Kết thúc chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận