Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1224: Bất công nhị thai mụ mụ ( 53 ) (length: 3943)

Cho nên, mẹ Ôn là từ thời điểm đó trở đi liền hận Trương Thúy Phượng.
Bất quá, người đàn ông kia sau khi kết hôn không được mấy năm liền cặp kè với một quả phụ, mặc dù chuyện kia bị Trương Thúy Phượng ém nhẹm xuống, nhưng mẹ Ôn vẫn biết.
Thời điểm đó, mẹ Ôn hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.
Dù thế, quan hệ giữa mẹ Ôn và Trương Thúy Phượng vẫn không tốt, có thể Trương Thúy Phượng kia cũng không biết làm sao, sau khi biết được Ôn Sơ cưới một nàng dâu nhà giàu trong thành phố, mỗi dịp lễ tết đều lẽo đẽo đến, mẹ Ôn cũng không tiện trước mặt mọi người đuổi nàng ta ra ngoài.
Mấy năm trước, nhìn thấy Trương Thúy Phượng lĩnh bao lì xì từ chỗ Ân Âm, mẹ Ôn đều sắp tức c·h·ế·t, sau lưng nguyền rủa nàng ta c·h·ế·t đi.
Không ngờ năm nay Trương Thúy Phượng càng không biết xấu hổ, còn muốn đưa con trai nàng ta vào công ty của Ân Âm.
Mẹ Ôn cũng không khách khí nói thẳng.
Trần Tuấn bản thân vốn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng hết lần này đến lần khác đi tìm việc làm, lại muốn tiền lương cao nhất, lại muốn công việc thoải mái nhất. Loại người này còn dám tiến cử cho Ân Âm, thật là mặt dày.
Trương Thúy Phượng thương Trần Tuấn, đứa con trai út này nhất, bằng không sao lại thân mật gọi Tuấn Tuấn, trước mắt bị người vốn có quan hệ không tốt là mẹ Ôn gièm pha như vậy, nàng ta tự nhiên là không muốn.
Nàng ta nước mắt lưng tròng, nức nở nói: "Thúy Quyên, ta biết lúc trước ta với ngươi có chút mâu thuẫn, nhưng Tuấn Tuấn nhà ta vô tội, ngươi không thể gièm pha nó như vậy."
Mẹ Ôn sắp bị bộ dáng này của Trương Thúy Phượng làm cho tức c·h·ế·t. Bà chán ghét nhất là bộ dáng hơi tí là khóc lóc sướt mướt của Trương Thúy Phượng, không biết, còn tưởng rằng bà làm gì nàng ta.
Trước kia, Trương Thúy Phượng chính là dựa vào mấy giọt nước mắt này từ chỗ bà cướp đi cha và vị hôn phu.
Kỳ thật nếu như mẹ Ôn lướt mạng, thì bà khẳng định biết, hành vi của Trương Thúy Phượng, dùng một từ để hình dung chính là bạch liên hoa.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn tú, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên mặt mang nụ cười ôn hòa như gió xuân.
"Tuấn Tuấn." Trương Thúy Phượng nhìn người tới, mắt liền sáng lên, lập tức đứng dậy gọi.
"Mẹ." Trần Tuấn đáp, lập tức ánh mắt quét một vòng trong phòng, dừng lại chính xác trên người một nữ nhân có dung mạo thanh lệ, đó chính là Ân Âm.
Ân Âm nhíu mày, người đàn ông trước mắt này có một khuôn mặt ưa nhìn, ôn nhuận như ngọc, nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân. Nhìn qua có vẻ rất vô hại, cũng rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Nhưng mắt Ân Âm tinh tường, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư trong ánh mắt người đàn ông.
Bất quá, nàng thần sắc nhàn nhạt, cũng không vạch trần.
"A Sơ về ăn tết rồi, vị này hẳn là chị dâu rồi, chào chị dâu, em là Trần Tuấn. . ."
Ôn Sơ trơ mắt nhìn cái người được gọi là em họ này nhìn chằm chằm vợ mình, nhiệt tình bắt chuyện, cảm giác nguy cơ khiến hắn lập tức hiểu rõ tâm tư của Trần Tuấn.
Hay cho, hắn còn cho rằng Trương Thúy Phượng, người được gọi là dì này muốn tìm việc làm cho con trai bà ta, không ngờ bọn họ lại nhắm vào vợ hắn.
Chẳng lẽ trước đó nói muốn đến bên cạnh Ân Âm làm trợ lý, chẳng phải trợ lý chính là người hàng ngày tiếp xúc gần gũi nhất với tổng giám đốc sao? Ôn Sơ nhìn khuôn mặt kia của Trần Tuấn, cũng đã rõ.
Hóa ra, bọn họ là muốn đẩy hắn xuống, để Trần Tuấn thế chỗ.
Cũng đúng, bản thân hắn vốn chỉ là kẻ ăn bám, bọn họ hẳn là cũng cảm thấy Ân Âm là coi trọng mặt hắn, cho nên bây giờ liền đưa Trần Tuấn ra.
Thật mẹ nó không biết xấu hổ.
Dù Ôn Sơ tự xưng là nghệ thuật gia lạnh nhạt thoát tục, tố chất vô cùng tốt, nhưng lúc này vẫn không nhịn được muốn chửi ầm lên.
( hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận