Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 412: Hùng thái tử hoàng hậu nương thân ( 47 ) (length: 4047)

Ân Âm lại nói về chuyện sòng bạc.
"Sòng bạc Trường Nhạc, sau lưng là sản nghiệp của Vân vương, hôm nay Tiêu Tuyên dẫn ngươi tới, tuyệt đối không phải là trùng hợp. Hắn cũng không thể nào không nhận ra Lưu quản sự, không biết ngựa gỗ là chuyên dùng để lừa gạt người. Hắn không ngăn cản ngươi, mặc ngươi đi đánh bạc, để ngươi thiếu món nợ cờ bạc kếch xù, đúng như ta đã nói trước đó, mẫu hậu và phụ hoàng ngươi không thể bỏ mặc ngươi không quản, nhưng nếu thay ngươi trả số tiền này, chắc chắn sẽ bị bách tính liên hợp tấn công, triều đình cũng tất yếu rung chuyển, khi đó bọn họ có cơ hội để lợi dụng."
Nói đến đây, Ân Âm không nói thêm nữa, phối hợp pha trà, để Tiêu Thần một mình từ từ suy nghĩ.
Nếu Tiêu Thần chỉ là một người bình thường, hoặc giả chỉ là một đứa con của nhàn tản thân vương, nàng sẽ không nói với hắn nhiều như vậy, ngược lại sẽ che chở hắn cả đời, để hắn vui vẻ trưởng thành, nhưng Tiêu Thần sau cùng là người phải làm đế vương.
Tiêu Thần nghe xong, hốc mắt phiếm hồng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình quá vô dụng, không xứng là con của phụ hoàng, mẫu hậu, cũng không xứng đáng làm thái tử Tiêu quốc.
Hắn mặc dù trong lòng muốn coi Tiêu quốc là trách nhiệm của mình, nhưng lại không suy nghĩ kỹ càng nên làm như thế nào.
Hắn tựa như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, sống dưới sự che chở của cha mẹ, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản phiến diện, dễ dàng bị người lừa gạt, còn suýt nữa tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.
Tiêu Thần cảm thấy chính mình thật xấu hổ.
Hắn đưa tay, lòng bàn tay lau khóe mắt, nói: "Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi, về sau nhất định sẽ không tái phạm."
Ân Âm gật đầu, rót cho hắn một chén trà, trong lòng rất vui mừng.
Kỳ thật, Tiêu Thần sở dĩ ngốc, là do bị người dẫn hư, trước kia sống rất tốt, chưa từng trải qua những ngăn trở của cuộc đời, nhưng điều này có thể sửa, dù sao hắn có một trái tim lương thiện.
Ân Âm tin tưởng, chỉ cần bồi dưỡng và chỉ dẫn tốt, Tiêu Thần có thể trở thành một đế vương hợp cách.
Ân Âm lại nghĩ tới một chuyện khác: "Thần Nhi, có phải con không thích đọc sách không?"
Tiêu Thần nghe xong những lời này, mặt có chút đỏ bừng.
Hắn là người không kìm nén được tính tình, quả thật không thích đọc sách, đôi khi ra cung, nghe được một ít lời của văn nhân, luôn cảm thấy bọn họ là đồ nho chua, đối với bọn họ không thích, hắn thậm chí cảm thấy đọc sách cũng không có ích lợi gì.
Ân Âm nói: "Uống trà đi, ngày mai mẫu hậu sẽ dẫn con đi xem một vài người."
Tiêu Thần "A" một tiếng, không hiểu nhớ lại chuyện thanh lâu lần trước, rùng mình một cái.
- Ân Âm và Tiêu Thần vừa uống trà xong, đang chuẩn bị rời đi thì có người đẩy cửa đi vào.
Người tới xem thấy Ân Âm, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lo lắng, sầu não cũng bớt đi vài phần.
"Bệ hạ sao lại tới đây?" Ân Âm hỏi.
Ở cửa ra vào, người tới một thân trường bào màu đen, nổi bật lên dáng người cao dài, tuấn lãng thẳng tắp, ngũ quan hắn góc cạnh rõ ràng, như được nhân tạo điêu khắc thành, một đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy, đôi môi mỏng mím thật chặt.
Người tới, chính là Tiêu Thanh Hành.
Tiêu Thanh Hành chỉ quét mắt qua Tiêu Thần, ánh mắt chăm chú đặt trên người Ân Âm, nói: "Trẫm nghe nói chuyện ở thư phòng, lại nghe nói các ngươi ra cung, không quá yên tâm, nên đến xem thử."
Khi đó, Tiêu Thanh Hành vừa cùng mấy đại thần ở Ngự Thư phòng nghị sự xong một vài chuyện, Tiểu Đức Tử liền đến báo chuyện ở thư phòng và chuyện Ân Âm ra cung.
Không biết vì sao, kể từ lần Ân Âm thẳng thắn với hắn, hắn luôn có một loại dự cảm chẳng lành, giống như Ân Âm bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Tuy nói thiên hạ đều là vương thổ, nhưng hắn biết Ân Âm thông minh, nếu nàng thật sự rời đi, hắn có khả năng thật sự không tìm được nàng.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn dâng lên hết đợt sợ hãi này đến đợt sợ hãi khác.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận