Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 720: Tận thế vứt bỏ hài tử ích kỷ mụ mụ ( 34 ) (length: 3662)

Đối với cách làm của Phó Thời, Ân Âm tuy rằng vẫn có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Theo bà thấy, kẻ có thể nghĩ ra kế hoạch ác độc như vậy, đời trước đem Phó Thời giao cho tang thi, lại để cho thê tử cùng tôn tử mổ bụng Tô Trà đang mang thai, hiện tại chỉ đem Phó Giang giao cho tang thi đã là lợi cho hắn quá rồi.
Ân Âm nhịn không được muốn rút xương lóc thịt hắn, nhưng nghĩ lại rồi thôi, dù sao nhà Phó Thời còn có mấy người khác đang chờ bà thu thập.
Bất quá, đối với thái độ của Phó Thời, bà vẫn rất hài lòng. Bà sợ nhất là Phó Thời không rõ ràng, còn nhớ chút huyết mạch thân tình mà không nguyện ý g·i·ế·t Phó Giang.
Nếu quả thật là như vậy, thì đứa con rể này coi như xong đời. May mắn Phó Thời tự mình hiểu lấy.
"Nhạc mẫu, chúng ta mau chóng trở về thôi." Phó Thời vừa về, nghĩ đến tiểu thê tử ở nhà, thần sắc lo lắng.
"Ân, ngươi lái xe đi."
"Vâng."
Xe vừa khởi động, bánh xe liền được Ân Âm dùng gió bao trùm, bánh xe quay tít, xe lao đi vun vút như bay.
Phó Thời mở to hai mắt, tim nhảy thót lên một cái, suýt chút nữa mất lái.
Ngô Nguyên vỗ vỗ vai hắn nói: "Huynh đệ, bình tĩnh, Ân Âm tỷ mạnh hơn ngươi tưởng tượng nhiều, chỉ có điều ngươi không nghĩ tới, chứ không có việc gì bà ấy không làm được. Ngươi có người nhạc mẫu này, thật là tu tám đời mới có phúc khí a." Ngô Nguyên ngữ khí tràn đầy vẻ hâm mộ.
Phó Thời: Hỏa hệ, mộc hệ, phong hệ, vậy tiếp theo có phải còn có dị năng khác?
Phó Thời sau khi chấn kinh là cuồng hỉ, nhạc mẫu có dị năng cường đại như vậy, Trà Trà là con gái bà, về sau sẽ không có người dám kh·i· ·d·ễ Trà Trà.
- Mà lúc này, Tô Trà, người mà Ân Âm cùng Phó Thời cùng mong nhớ, tình huống lại không được tốt.
Nàng trốn ở góc phòng, tay nắm chặt cây kéo.
Phía cửa, tiếng va đập càng ngày càng lớn, cửa lung lay sắp đổ, phảng phất một giây sau sẽ sập xuống.
Tô Trà mắt mở to, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tay còn lại của nàng ôm bụng, bụng truyền đến từng đợt đau đớn ẩn ẩn.
"Thời ca ca, khi nào huynh mới trở về, ta sợ, ta sợ hãi..." Tô Trà không biết nên làm gì.
Ngay lúc này, "Oanh long" một tiếng, trong nỗi sợ hãi của Tô Trà, cánh cửa đổ xuống.
Tim Tô Trà trong nháy mắt đó phảng phất bị một bàn tay bóp nghẹt, cả người hô hấp như muốn dừng lại.
Tô Mỹ Lệ cùng tôn tử Phó Viễn chặn trước cửa bằng một đôi gia cụ, theo khe hở nhìn thấy Tô Trà đang trốn trong góc.
Phó Viễn hai mắt đỏ ngầu nhiễm một tia kích động, nghĩ đến đồ ăn sắp có được, ánh mắt hắn rơi vào cái bụng cao cao của Tô Trà, đầu lưỡi khô khốc liếm liếm.
Tô Trà không cẩn thận đối diện với ánh mắt của hắn, giống như bị một con rắn độc để mắt tới, đáy mắt vẻ sợ hãi càng sâu, bụng đau đớn lại tăng thêm mấy phần.
"Bảo bảo, ngoan, đừng sợ, đừng sợ, ba ba rất nhanh sẽ trở về." Thân thể Tô Trà run rẩy không ngừng, nàng không biết là đang an ủi mình hay an ủi đứa con trong bụng.
"Tử nha đầu, thế mà còn dùng nhiều đồ chặn cửa như vậy." Tô Mỹ Lệ chửi mắng, cùng Phó Giang dời những gia cụ chặn cửa sang một bên, "Bất quá, chặn được thì sao, ngươi trốn không thoát đâu."
Tô Trà cứ như vậy nhìn bọn họ bỏ những gia cụ đó sang một bên, hai người đi đến, trên mặt đều là vẻ điên cuồng kích động cùng hưng phấn.
"Các ngươi muốn làm gì, muốn đồ ăn sao? Nhưng ta không còn đồ ăn." Tô Trà duy nhất có thể nghĩ đến nguyên nhân chỉ có lý do này.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận