Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 193: Lưu thủ nhi đồng mụ mụ ( 29 ) (length: 3899)

Hắn cũng muốn đi.
Nghe nói trong thành phố rất tốt, có đồ chơi hay, có rất nhiều đồ ăn ngon, hắn muốn đi.
Hắn càng muốn được ở cùng một chỗ với ba ba và mụ mụ.
Trương Kim Hổ tuy tính cách ác liệt, nhưng tình cảm quấn quýt với cha mẹ là không giả bộ được.
Hắn cảm thấy những ngày có ba ba mụ mụ ở bên cạnh rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Đây cũng là lý do vì sao hắn ra ngoài khoe khoang ba ba mụ mụ thường xuyên về nhà.
Nhưng hiện tại, Trần Trừng và Trần Li đều có thể vào thành phố, cùng ba ba mụ mụ hắn sinh hoạt, nhưng ba ba mụ mụ hắn lại không chịu.
Trương Kim Hổ lúc mụ mụ kéo vali muốn đi, lập tức từ dưới đất bò dậy, ôm chặt lấy bắp đùi nàng.
Hắn chảy nước mắt cầu xin: "Mụ mụ, mang ta cùng đi có được không."
"Trương Kim Hổ, buông tay, ngươi nghĩ rằng chúng ta đi thành phố là đi chơi sao? Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, mau buông tay, không phải ta không đuổi kịp xe." Mụ mụ Trương Kim Hổ giận nhìn hắn chằm chằm, không ngừng xem thời gian trên điện thoại.
"Không thả là không thả, trừ phi ngươi dẫn ta đi."
"Kim Hổ ngoan, ba ba mụ mụ ngươi là đi kiếm tiền, sau này mới có thể trở về mua đồ chơi và đồ ăn ngon cho ngươi." Bà nội Trương Kim Hổ an ủi nói.
Trương Kim Hổ hất tay bà ra, vẫn ôm chân mụ mụ không buông tay.
"Trương Kim Hổ!" Ngay lúc này, ba ba Trương Kim Hổ đi tới, với sức lực lớn, hắn trực tiếp kéo Trương Kim Hổ xuống từ bên đùi lão bà, xách lên, không nói lời nào, đánh mấy bàn tay vào mông hắn.
Ba ba Trương Kim Hổ vốn sinh ra đã cường tráng, sức lực lớn, lại thêm hiện tại đang vội, nhi tử không cho đi còn khóc, thực sự nháo tâm đến lợi hại, hắn không tự chủ được tăng thêm chút cường độ.
Trương Kim Hổ bị đánh rất đau, nước mắt làm mờ cả hốc mắt hắn.
Hắn đau đến không nói nên lời.
Ba ba Trương Kim Hổ đánh xong, liền ném Trương Kim Hổ xuống đất, mang theo thê tử rời khỏi nhà.
Trương Kim Hổ nhịn đau đớn khó khăn đứng lên, muốn vượt qua ba ba mụ mụ, nhưng chờ đến khi hắn đi tới cửa, ba ba mụ mụ sớm đã không thấy bóng dáng.
Trương Kim Hổ kinh ngạc đứng tại chỗ, trong hốc mắt vẫn còn nước mắt.
Hắn muốn nói với mụ mụ, nếu như mang hắn cùng vào thành phố, hắn có thể chơi ít đồ chơi một chút, có thể ăn ít đồ ăn ngon một chút, nhưng hắn còn chưa nói ra miệng, ba ba mụ mụ liền đi.
"Kim Hổ, về nhà đi, ông nội gọt táo cho ngươi ăn." Ông nội Trương Kim Hổ nhìn đứa cháu cưng đứng ở cửa không nói một lời, mở miệng nói.
Trương Kim Hổ không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn về hướng ba ba mụ mụ rời đi.
Cuối cùng, ông nội Trương Kim Hổ xoay người ôm hắn vào.
Trương Kim Hổ lại lần nữa nhìn chằm chằm hướng cửa thôn một cái, mới thu hồi tầm mắt, cả người như mất hết tinh thần, không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa.
- Ân Âm một nhà mấy người trằn trọc ngồi xe một ngày, rốt cuộc đến thành phố H.
Suốt dọc đường, hai đứa nhỏ rất là hưng phấn, ló đầu qua cửa sổ nhìn thế giới khác với Hồng Kiều thôn.
Ân Âm cũng kiên nhẫn nói với chúng mọi thứ ven đường, trong đô thị có quá nhiều thứ chúng chưa từng tiếp xúc qua.
Đối với tất cả những thứ xa lạ, chúng hiếu kỳ, hưng phấn, kích động, còn có một tia thấp thỏm, chúng sợ chính mình không có biện pháp thích ứng với cuộc sống bên ngoài.
May mà Ân Âm và Trần Lập vẫn luôn giảng giải, cổ vũ cho chúng, hai đứa nhỏ có chút bất an cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sau đó, bởi vì ngồi xe thời gian tương đối dài, hai đứa trẻ đều ngủ.
Ân Âm may mắn là hai người cùng Trần lão gia tử không bị say xe.
- Trương Kim Hổ cũng thật đáng thương ~~ (bản chương hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận