Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 918: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 20 ) (length: 3918)

Nghĩ đến Vệ Gia đã sớm bị đ·á·n·h gãy chân, cùng Vệ Nghi đã sớm bị hủy dung, đáy mắt Liễu Phiêu Phiêu lửa giận ghen tị tản đi mấy phần, nhiễm thêm mấy phần đắc ý.
Con trai và con gái của trưởng công chúa thì thế nào, hiện giờ sống còn không bằng hạ nhân, có lẽ không lâu nữa, liền sẽ c·h·ế·t cùng với mẫu thân của bọn họ.
Vệ Bàng không trở về hầu phủ cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ không p·h·át hiện, ngược lại là chờ hắn trở về đem t·h·i thể hai đứa con hoang Vệ Gia và Vệ Nghi kia cho hắn là được.
Liễu Phiêu Phiêu nhớ tới hai năm trước, Vệ Bàng hiếm khi trở về hầu phủ một lần, khi đó chân Vệ Gia đã bị đ·á·n·h gãy, Vệ Nghi đi về phía Vệ Bàng cầu viện, mà Vệ Bàng không tin.
Cuối cùng, Vệ Bàng rời khỏi hầu phủ, Vệ Nghi bị bắt trở về.
Vừa nghĩ tới hình ảnh lúc trước, Liễu Phiêu Phiêu toàn thân thoải mái.
"Nương, cha không trở lại với người sao?" Vệ Nhã khoác lên cánh tay Liễu Phiêu Phiêu, tựa sát hỏi.
Liễu Phiêu Phiêu vừa hồi phủ, Vệ Nhã liền biết, bận bịu tới tìm nàng.
Liễu Phiêu Phiêu xem bộ dáng nữ nhi mạo mỹ tương tự mình, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Nghe được Vệ Nhã dò hỏi, Liễu Phiêu Phiêu hừ lạnh một tiếng.
Vệ Nhã tự tay rót trà cho Liễu Phiêu Phiêu, Liễu Phiêu Phiêu lộ vẻ mặt nhu hòa, cúi đầu nhấp một ngụm, buông chén trà xuống.
"Nương, cha vẫn là không muốn trở về sao?"
Ngón tay Liễu Phiêu Phiêu cuộn tròn, móng tay bén nhọn gẩy ra mấy đạo âm thanh chói tai trên mặt bàn, nàng nói: "Hắn tự xưng là tình thâm, còn không nguyện ý từ bỏ tìm k·i·ế·m người c·h·ế·t kia. Lúc còn sống đối với người ta hư tình giả ý, c·h·ế·t rồi liền lộ ra một bộ dáng tình sâu như biển, đúng là mỉa mai."
Đáy mắt Vệ Nhã xẹt qua một vệt ảm đạm, nhếch miệng, đầy mặt không vui: "Cha sao có thể như vậy, nương, người cùng cha mới là một đôi, năm đó lại bị nữ nhân không biết x·ấ·u hổ kia ỷ vào thân phận trưởng công chúa xen vào, nương người yêu cha như vậy, ủy khúc cầu toàn, vô danh vô phận cùng cha nhiều năm như vậy, cha sao có thể vong ân phụ nghĩa, thực sự là quá đáng.
Nữ nhân kia c·h·ế·t không phải càng tốt sao, vừa vặn nhường vị trí cho nương, vị trí Vệ Dương hầu phu nhân vốn dĩ nên là của nương, ta cùng ca ca cũng vốn nên là đích t·ử đích nữ, mà không phải giống như hiện tại..."
Vệ Nhã rũ mắt, thấp giọng nghẹn ngào, dùng khăn che khóe mắt, lau nước mắt, bộ dáng tiểu bạch hoa đáng thương này, ngược lại là học mười phần giống Liễu Phiêu Phiêu.
Xem Vệ Nhã hiện tại ai có thể nghĩ tới trước kia nàng còn sẽ âm ngoan phiến nha hoàn bạt tai, dăm ba câu lấy đi tính mạng hai người.
Vệ Nhã nghẹn ngào, khóe mắt lại không có chút nước mắt nào.
Dư quang liếc thấy Liễu Phiêu Phiêu mặt mày âm trầm, Vệ Nhã âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng mắng một câu: Đồ vô dụng, con cũng sinh hai đứa, lại còn xinh đẹp, như thế nào đến cái tâm nam nhân cũng không bắt được.
Vệ Nhã trời sinh lạnh tình lạnh tính, tính cách ương ngạnh tùy hứng, coi trọng lợi ích.
Vô luận là cha mẹ người nhà ở hiện đại, hay là hiện giờ Liễu Phiêu Phiêu và Vệ Bàng sinh ra nàng, nàng đều không để ý.
Thứ nàng muốn là thay thế vị trí của Vệ Nghi, trở thành đích tiểu thư Vệ Dương hầu phủ, thành vì hoàng hậu tương lai.
Rõ ràng trước mặt nàng thuận lợi như vậy, thái t·ử c·h·ế·t, nàng thành công ở cùng một chỗ với tứ hoàng tôn, Ân Âm cũng ngã xuống sườn núi, ngay cả Vệ Gia và Vệ Nghi cũng nằm trong kh·ố·n·g chế của nàng, có thể nói, chỉ cần nàng nguyện ý, làm cho hai người này lập tức c·h·ế·t cũng là có biện pháp.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Liễu Phiêu Phiêu người nương này lại cản trở nàng.
Hiện giờ Liễu Phiêu Phiêu mặc dù kh·ố·n·g chế Vệ Dương hầu phủ lại chỉ là một di nương, có một người mẹ là di nương, nàng ta chú định chỉ có thể là thứ nữ.
Vệ Nhã tâm cao khí ngạo, sao có thể thừa nhận chính mình chỉ là một thứ nữ, địa vị còn dưới Vệ Nghi.
(Chương này hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận