Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1112: Vứt bỏ thân tể thú nhân a mẫu ( 8 ) (length: 3771)

Tiểu Ngân Hổ mang hai quả cây trở về hốc cây.
Giặt giũ xong xuôi, cả người hổ ngồi trên mặt đất, hai chân trước đã được rửa sạch sẽ, nâng niu quả cây cũng đã được gột rửa.
Nó ăn phần không bị thối rữa của quả.
Tiểu Ngân Hổ sáu tuổi đã có răng, có thể ăn thịt, ăn quả lại càng dễ như trở bàn tay.
Nhưng nó không nỡ nuốt trọn cả quả ngay lập tức.
Nó cúi đầu, ngửi một cái, có lẽ do đã rơi từ trên cây xuống khá lâu, nên không còn ngửi thấy mùi thơm thanh mát của quả, bất quá Tiểu Ngân Hổ vẫn rất trân trọng.
Nó thè lưỡi, liếm một cái.
Ừm, không có mùi vị gì.
Nó lại dùng răng khẽ cắn nhẹ.
Vẫn không có nước quả chảy ra.
Quả cây rơi xuống đất không biết bao lâu, một mặt đã thối rữa, mặt còn lại cũng đã sớm nhăn nheo, mất đi hơi nước.
Tiểu Ngân Hổ dùng răng cắn xuống một miếng nhỏ, nhai nhai rồi nuốt.
Một giây sau, nó vui vẻ nheo mắt lại.
Bởi vì ăn quả, nó sẽ không bị đói.
Tiểu Ngân Hổ rất trân trọng ăn quả, đến khi ăn hết phần quả nhăn nheo, phần thối rữa còn lại không thể ăn được. Nó chỉ có thể không nỡ vứt bỏ.
Tiểu Ngân Hổ đi đến trước quả còn lại.
Ăn gần một nửa quả kia, nó căn bản chưa no, chỉ là không còn đói như vậy.
Tiểu Ngân Hổ nhìn quả một hồi, lại vươn móng vuốt chọc chọc quả.
Quả cây lăn một vòng nhỏ dưới sự đụng chạm của nó, cuối cùng bị móng vuốt của nó đè lại.
Nó cúi đầu ngửi ngửi quả, nuốt nước miếng.
Nó lại nhìn chằm chằm quả một hồi, cuối cùng cầm quả lên, đặt ở bụng mình, hai móng vuốt trước nhỏ bé ôm lấy.
Nó không ăn.
Nó muốn tìm a mẫu.
Nó muốn đưa quả cho a mẫu ăn.
Tiểu Ngân Hổ cứ như vậy ôm quả ngồi trong hốc cây, đôi mắt màu bạc nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng vàng óng xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu vào, bởi vì đã có mưa, nên không khí không hề có bụi bặm, không khí vô cùng trong lành.
Trong lúc hoảng hốt, nó nhớ lại bộ dáng lần cuối cùng nhìn thấy a mẫu.
Lúc đó, a mẫu ôm nó, còn hôn lên trán nó.
Tiểu Ngân Hổ ôm quả, một móng vuốt giơ lên, sờ trán mình, rồi lại hạ xuống tiếp tục ôm quả, ngốc nghếch "Ngao ô" một tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nó tin tưởng, nó sẽ nhanh chóng tìm được a mẫu.
Tiểu Ngân Hổ không đi ra ngoài nữa, có lẽ do mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, nó cứ như vậy ở trong hốc cây, hai chân trước ôm quả, từ từ nhắm mắt lại.
Gương mặt lông xù không thể hiện ra biểu tình của nó.
Nhưng nó đã mơ, trong giấc mơ nó tìm thấy a mẫu, quấn quanh a mẫu, a mẫu ôm lấy nó, còn hôn nó.
Trong giấc ngủ say của Tiểu Ngân Hổ, thời gian từng giờ trôi qua.
Ánh nắng bên ngoài hốc cây dần dần tan biến, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.
Khu rừng già hơn dặm bị bóng tối và nguy hiểm bao phủ.
Không ai biết rằng, tại một hốc cây không đáng chú ý, một con hổ con đang ôm một quả cây say ngủ.
"Âm, ngươi ra đây, ngươi chính là đồ lừa gạt."
"Ngươi sinh con non là thú nhân tàn tật bị nguyền rủa."
"Âm, ngươi không thể mang tai họa đến cho bộ lạc chúng ta."
". . ."
Sáng sớm hôm sau, Ân Âm đang rèn luyện trong hang động, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, còn có âm thanh huyên náo ngày càng gần.
Rất nhanh, nàng đã nghe rõ những âm thanh đó.
Ân Âm xẹt qua một tia hiểu rõ dưới đáy mắt.
Ngày nguyên chủ bị Mị vạch trần sinh con non tàn tật đã đến.
Vẻ mặt Ân Âm không hề có chút hoảng loạn, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
- Hai ngày này hơi bận, nên có đăng ít hơn một chút, sẽ cố gắng sau này đăng nhiều hơn.
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận