Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 605: Quỷ hài tử công tác cuồng mụ mụ ( 39 ) (length: 3812)

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi.
Ân Âm lúc này mới p·h·át hiện hốc mắt tiểu cô nương phiếm hồng, mắt cũng s·ư·n·g lên.
Nàng cũng nghe đến câu hỏi vừa rồi của tiểu cô nương, nghĩ đến một khả năng, trong lòng hơi hồi hộp, nàng giật giật cánh môi, hỏi: "Nhạc Nhạc ý là, cái bánh gatô kia là do ngươi làm?"
"Hôm qua là sinh nhật mụ mụ..." Ân Nhạc khẽ nói.
Ân Âm m·ã·n·h mẽ phản ứng lại, hôm qua vậy mà lại là sinh nhật nàng? Nàng không hề nhớ rõ, nhưng Ân Nhạc đã nhớ giúp nàng, còn làm bánh gatô tặng nàng, thảo nào, bánh gatô kia không giống với những chiếc bánh gatô tinh xảo bày bán bên ngoài. Giờ nhớ lại, lớp chocolate trên bánh gatô kia tuy có chút hồ lại với nhau, nhưng nếu nhìn t·ử tế, vẫn có thể phân biệt nhận ra được chữ gì đó, chỉ là tối hôm qua nàng quá mệt mỏi, quá bực bội, nên không xem kỹ.
Vậy thì đóa hoa kia, cũng là Nhạc Nhạc muốn tặng cho nàng.
Ân Âm nhớ lại, hình như trong phòng hoa của Ân Nhạc có loại hoa này.
Ân Nhạc tự mình học làm bánh gatô tặng nàng, còn đem những bông hoa yêu t·h·í·c·h hái xuống tặng nàng, vậy mà nàng lại gh·é·t bỏ, thậm chí không nếm thử một miếng, đã vứt chúng vào t·h·ùng rác.
Cho nên, Nhạc Nhạc đã nhìn thấy đồ vật trong t·h·ùng rác, tân tân khổ khổ làm ra đồ vật, đ·ả·o mắt liền bị mụ mụ vứt đi, tiểu cô nương khẳng định sẽ rất khó chịu.
Khó trách, khó trách hốc mắt nàng phiếm hồng, mắt đều s·ư·n·g lên.
Khẳng định là đã k·h·ó·c.
Ân Âm trong lòng hoảng loạn, ôm lấy tiểu cô nương, không ngừng x·i·n· ·l·ỗ·i: "Nhạc Nhạc, thực x·i·n· ·l·ỗ·i, mụ mụ không biết đó là con làm, hôm qua mụ mụ bận quá..."
Tiểu cô nương tựa vào n·g·ự·c nàng không nói một lời, mãi đến khi p·h·át giác Ân Âm sắp k·h·ó·c, nàng duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Ân Âm, nói: "Mụ mụ, Nhạc Nhạc không trách người."
"Nhạc Nhạc, thực x·i·n· ·l·ỗ·i, mụ mụ mua quà cho con để x·i·n· ·l·ỗ·i có được không?"
Ân Nhạc không do dự, gật đầu.
Ân Nhạc không hề nháo, nàng rất ngoan, Ân Âm rất nhanh liền mua được đồ chơi cho nàng, buổi sáng cũng không đi làm, chuyên tâm ở bên cạnh nàng.
Mãi đến xế chiều mới không thể không đi làm.
Ân Nhạc cầm xem bóng lưng mụ mụ rời đi, xem đồ chơi trong tay, chậm rãi đặt nó sang một bên.
Kỳ thật, nàng muốn nói với mụ mụ, lúc nhìn thấy bánh gatô và bó hoa bị ném vào t·h·ùng rác, nàng rất khó chịu, rất khó chịu, hiện tại, nàng cũng rất khó chịu, rất khó chịu.
Nàng muốn nói cho mụ mụ, kỳ thật nàng không muốn chơi đồ chơi, nhưng nàng biết, nàng phải muốn đồ chơi, nếu không mụ mụ sẽ lo lắng.
Ân Nhạc co quắp bên cạnh g·i·ư·ờ·n·g, an an tĩnh tĩnh, một cô bé mỏng manh như b·úp bê.
Mụ mụ, Nhạc Nhạc hiện tại vẫn còn rất khó chịu, rất khó chịu, Nhạc Nhạc nên làm cái gì? - Xem đến tiểu nhân nhi cuộn tròn nhỏ bé bên cạnh g·i·ư·ờ·n·g kia, La Dương mấy người đều đỏ cả vành mắt.
Mà Ân Âm, mong mỏi chính mình có thể sớm một chút tiến vào huyễn cảnh, dù biết đó là giả, nhưng nàng cũng muốn vuốt ve tiểu cô nương trong huyễn cảnh, vơi đi nỗi bi thương.
Rất nhanh, đúng như Ân Âm mong đợi, nàng đi vào huyễn cảnh.
Tỉnh táo lại, nàng p·h·át hiện chính mình đang ở trong c·ô·ng ty, nàng cầm điện thoại lên, xem thời gian, p·h·át hiện hiện tại là hơn bốn giờ chiều.
Nàng nhớ đến, Ân Nhạc làm xong bánh gatô cho Ân mẫu là vào khoảng hơn 2 giờ chiều, mà lúc này, Ân mẫu cũng đã trở về.
Lúc này, Ân Âm đang sứt đầu mẻ trán vì hạng mục bị gián điệp thương nghiệp t·r·ộ·m, chỉ muốn làm ra một phương án bổ cứu mới, tự nhiên mà vậy liền không để ý đến Ân Nhạc.
Ân Âm sẽ không giống như trong huyễn cảnh ban đầu, hơn nữa ở đây không phải thế giới chân thật, vì thế, nàng quả đoán từ bỏ hạng mục này, cho dù làm như vậy sẽ làm cho c·ô·ng ty có chút tổn thất.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận