Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1508: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 36 ) (length: 4130)

Vậy tại sao nàng lại muốn khóc?
Lâm Ngọc Sương che đi đôi mắt mờ mịt hoảng hốt ngập nước, trái cây trong tay rơi xuống đất.
"Sương Sương, trái cây mang đi rửa chưa? Sao rửa trái cây thôi mà cũng lề mà lề mề vậy." Bên ngoài, giọng Ân Cầm tràn ngập phàn nàn, nhưng không thấy bà ta đi vào.
Giọng nói của bà ta kéo Lâm Ngọc Sương trở về từ trong mịt mờ, nàng cố nén cơn đau đầu, rửa trái cây.
"Cuối cùng cũng rửa xong." Ân Cầm cầm lấy quả thanh long đã cắt gọn lên ăn, Trần Yến và Trần Phương cũng nhao nhao cầm trái cây ăn.
"Sương Sương, có phải con không hoan nghênh chúng ta đến không?" Ân Cầm nhìn Lâm Ngọc Sương, cảm thấy có chút kỳ quái, trong giọng nói mang theo một tia âm dương quái khí.
Khóe môi Lâm Ngọc Sương bất giác cong lên một nụ cười: "Sao có thể, dì cả và em họ khó khăn lắm mới đến một chuyến, con sao có thể không vui. Chỉ là con hẹn bạn học đến thư viện, bây giờ phải ra ngoài."
"À, ra là vậy, vậy con đi đi, trong nhà có chúng ta là được. Đúng rồi, mẹ con đâu? Có phải lại tăng ca không?"
Ân Cầm biết cô em gái này của mình là một người cuồng công việc, cuối tuần cũng thường xuyên tăng ca.
"Mẹ có việc đến công ty một chuyến, cụ thể khi nào về thì con không rõ."
Hôm nay Ân Âm đến công ty, là vì phía tổng công ty cử người đến thị sát, cho nên không thể không đi một chuyến.
Trước kia nguyên chủ xác thực thường xuyên tăng ca vì công việc, nhưng nàng không phải người cuồng công việc, chỉ là vì kiếm thêm chút tiền, tạo cho mình và con gái cuộc sống tốt hơn, cho nên trong công việc, nàng cũng cần hao phí nhiều thời gian hơn.
Năng lực của Ân Âm cao hơn nguyên chủ rất nhiều, công việc bình thường nàng đều xử lý xong trong giờ làm, thời gian còn lại, nếu không có tình huống đặc biệt, nàng đều sẽ về nhà ở bên cạnh Lâm Ngọc Sương.
Nàng không muốn Lâm Ngọc Sương lại giống như trước kia, cô đơn một mình, khi ở một mình, rất dễ suy nghĩ lung tung, nàng cũng sợ Lâm Ngọc Sương lại nảy sinh ý định tự làm hại mình, cho nên liền nghĩ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, trông chừng nàng.
Thế nhưng không ngờ hôm nay vừa đến công ty một chuyến, trùng hợp Ân Cầm và mấy người kia lại đến nhà.
- Lâm Ngọc Sương lại lần nữa đeo túi sách lên, ra cửa.
Sau khi cửa đóng lại, Ân Cầm vừa ăn thanh long vừa nói với Trần Yến và Trần Phương: "Dì nhỏ của các con và con bé Sương Sương kia không có nhà, mau đi tìm xem có đồ vật gì đáng giá không."
Trần Yến và Trần Phương sắc mặt bình thường, rõ ràng là đã quen làm việc này, lại ăn thêm mấy miếng trái cây, một người vào phòng Ân Âm, một người vào phòng Lâm Ngọc Sương.
Các nàng lục tung đồ đạc, hành vi đó, không giống khách, mà là lũ trộm cắp hành sự càn rỡ.
Ra khỏi cửa, sắc mặt Lâm Ngọc Sương khẽ biến, nàng hô hấp có chút khó khăn, tay đỡ tường hướng về phía thang máy, đầu ngón tay trên tường trắng bệch.
Vào thang máy, nàng dường như nhớ ra điều gì, lập tức lấy điện thoại ra, phát hiện không biết điện thoại tắt máy từ lúc nào.
Không lâu sau, cửa thang máy mở ra, nàng vừa bước ra ngoài, liền đối mặt với thiếu niên lạnh lùng đang đi tới.
Thiếu niên mặc áo hoodie màu trắng và quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo túi một bên vai, khi nhìn thấy Lâm Ngọc Sương, thiếu niên rõ ràng thở phào một hơi, sắc lo lắng trên mặt tan đi mấy phần, bước chân nhanh hơn một chút.
"Không phải chúng ta hẹn mười giờ sao? Sao ngươi đến muộn vậy, ta gọi điện cho ngươi cũng không nghe máy." Chu Thanh Hoàn lập tức hỏi ba vấn đề, trong giọng nói không có ý trách cứ, mà mang theo lo lắng và sốt ruột.
Trước đây, Lâm Ngọc Sương đều đến sớm, tính cách của nàng quyết định không thể nào phiền người khác, để người khác chờ đợi.
Cho nên hôm nay Lâm Ngọc Sương đến muộn mười mấy phút, Chu Thanh Hoàn gọi điện thoại cho nàng lại không gọi được, hắn mới sốt ruột như vậy, vô cùng lo lắng chạy tới, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì.
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận