Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 28: Trọng nam khinh nữ mụ mụ (length: 3684)

Tưởng Du nửa hiểu nửa không gật đầu, nàng không rõ lắm, bất quá mụ mụ nói, ba ba là yêu bọn họ, điều này khiến nàng an tâm hơn một chút.
"Đi tắm rửa đi, chờ chút phải ngủ rồi." Ân Âm vỗ vỗ bả vai nàng.
"Vâng."
Tưởng Du cầm áo ngủ vào phòng tắm, bởi vì có Ân Âm ở đây, cho dù ở khách sạn xa lạ, Tưởng Du cũng không cảm thấy sợ hãi, bất quá, nếu có ba ba ở đây thì càng tốt.
Đợi đến khi Tưởng Du tắm rửa xong đi ra, liền thấy mụ mụ đang đứng ở ngoài ban công.
"Mụ mụ, trời mưa rồi ạ?" Tưởng Du lại gần xem, bên ngoài ban công, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, còn có xu hướng càng ngày càng lớn.
"Ừ, chúng ta vào trong thôi."
Ân Âm lại dẫn Tưởng Tiểu Bảo đi tắm, chờ nàng tắm xong đi ra, bên ngoài đã mưa to tầm tã.
Cả nhà ba người đang chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Ân Âm có chút cảnh giác, giờ này, ai sẽ tới?
"Ân Âm, là ta."
Nghe thanh âm quen thuộc ngoài cửa, Ân Âm có chút cứng đờ mở cửa ra.
Ngoài cửa, người đàn ông toàn thân ướt sũng, vẻ mặt ủy khuất, giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Bộ dáng đáng thương như vậy, làm Ân Âm bất chợt cảm thấy đau lòng.
Hắn khàn giọng, lộ ra vẻ ủy khuất: "Lão bà, em cùng con thật sự không quan tâm đến anh sao?"
"Sao anh tìm được đến đây, còn thành ra thế này, không biết mặc áo mưa hay mang ô che mưa sao?" Vẫn xụ mặt.
"Anh tìm từng khách sạn một, có chút sốt ruột, không chú ý." Người đàn ông có chút lo lắng bất an.
Ân Âm khẽ thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Vào đi."
"Ba ba." Hai đứa trẻ vốn đang buồn ngủ, khi thấy Tưởng Kiến Quốc, lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy đến chỗ hắn.
"Tiểu Du, Tiểu Bảo." Tưởng Kiến Quốc lộ ra nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt chất phác, "Đừng qua đây, người ba ba ướt hết rồi."
"Nếu không muốn bị bệnh, thì mau đi tắm nước nóng đi." Ân Âm gọi nhân viên phục vụ mang tới một bộ áo choàng tắm nam mới tinh.
"Được, đều nghe lão bà." Tưởng Kiến Quốc nhếch miệng cười, bộ dáng ngốc nghếch không thể tả.
Đợi Tưởng Kiến Quốc tắm xong đi ra, hai đứa trẻ đã ngủ say.
Hai đứa trẻ làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, đến giờ là đi ngủ.
Tưởng Kiến Quốc nhìn hai đứa trẻ đang say giấc nồng trên giường, ánh mắt dịu dàng.
"Lão bà, chúng ta ngủ thôi." Tưởng Kiến Quốc có chút lấy lòng kéo Ân Âm đến bên cạnh mình.
Ân Âm nhíu mày nhìn hắn, thái độ nhàn nhạt: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Tưởng Kiến Quốc rùng mình, ánh mắt từ từ ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của thê tử, hắn gật đầu: "Có."
Tưởng Kiến Quốc nắm chặt tay nàng, tay hắn rất lớn, bao trọn lấy tay Ân Âm, hơi ấm nóng hổi truyền tới.
"Lão bà, anh nghĩ kỹ rồi. Đối với anh mà nói, em cùng con mới là quan trọng nhất, anh không muốn, cũng sẽ không l·y ·h·ô·n với em, dù thế nào đi nữa cũng không, nếu anh làm gì sai, em cứ nói, anh sẽ sửa. Còn về phía mẹ và em trai anh. . ."
Hắn dừng một chút, rồi lại mở miệng, giọng nói kiên định chưa từng có: "Em trai anh sớm đã trưởng thành, cũng có vợ con của mình rồi, anh chỉ là anh trai thôi, không có cách nào, cũng không nên chịu trách nhiệm cho cuộc đời của họ. Anh có thể giúp đỡ thích hợp, nhưng không thể dung túng.
Mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, mặc dù bà không công bằng với em trai anh, tính cách cũng không tốt lắm, nhưng anh là con, phải hiếu thuận với bà. Nhưng hiếu thuận không có nghĩa là bà có thể đòi hỏi mọi thứ. . . ."
Tưởng Kiến Quốc nói với Ân Âm rất nhiều, nói về cách nhìn của hắn đối với Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân, nói về kế hoạch tiếp theo, và cả về sau này sẽ làm như thế nào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận