Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 99: lục Thái tử hôm nay truy thê lò hỏa táng sao?

Chương 99: Lục thái tử hôm nay truy thê lò hỏa táng sao? “Are you ok?” Vương Trân Trân lo lắng nhìn chằm chằm Ngụy Thanh Ngư đang đọc sách bên cạnh. Trời ơi! Nghiệp chướng a! Vận mệnh thật sự quá vô thường. Khi Lục Tinh thích Ngụy Thanh Ngư, thì Ngụy Thanh Ngư lại không đáp ứng hắn. Nhưng đến khi Lục Tinh từ bỏ Ngụy Thanh Ngư thì nàng lại như một kỳ tích yêu Lục Tinh? Ôi trời! Vương Trân Trân cảm thấy nghệ thuật đúng là đến từ cuộc sống, chuyện của hai người này còn thú vị hơn cả tiểu thuyết. “Ta rất khỏe, Trân Trân, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Ngụy Thanh Ngư khép cuốn sách trên tay lại, có chút cảm kích nhìn Vương Trân Trân. Nếu không nhờ Vương Trân Trân thao thao bất tuyệt giảng giải về lý tính và cảm tính bên tai cô, có lẽ cô vẫn còn đang quanh quẩn trong vấn đề vì sao mình lại thích Lục Tinh. Bỗng nhiên được cao lĩnh chi hoa cảm ơn, Vương Trân Trân có chút ngại ngùng! Nàng gãi đầu: “Cũng không có gì, cậu nhận rõ được trái tim mình mới là quan trọng nhất… À?” Vương Trân Trân im bặt, nàng mở to mắt, kinh ngạc nhìn bìa cuốn sách trong tay Ngụy Thanh Ngư. Bên trên sờ sờ viết: « Phân tích logic nội tại của quan hệ yêu đương ». Vương Trân Trân: ??? Ngọa tào! Gì vậy? Cậu đang xem cái gì thế này? Cô cứ tưởng Ngụy Thanh Ngư đang xem sách gì đó về học tập, dù gì cũng chỉ là sách tham khảo. Dù sao khi Ngụy Thanh Ngư đọc sách, lúc nào cũng nghiêm trang như vậy. Chuyện này ai nói cho cô biết Ngụy Thanh Ngư dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh này để xem cái thứ này vậy?! “Sao cậu lại xem cái này?!” Ngụy Thanh Ngư mờ mịt nhìn biểu tình kinh ngạc của Vương Trân Trân, “cuốn sách này có yêu cầu gì đặc biệt với người đọc sao?” Ừm… Vương Trân Trân đột nhiên bị hỏi á khẩu. Không có yêu cầu gì, chỉ là cảm thấy việc Ngụy Thanh Ngư xem loại sách này có chút quá kinh dị! Vương Trân Trân gãi đầu: “Tớ cảm thấy cậu xem những loại sách này có chút ooc.” Nghe vậy, Ngụy Thanh Ngư lại lấy từ trong ngăn kéo ra vài cuốn sách: “Còn những cuốn này, cũng không được xem sao?” “Với lại, ooc là cái gì?” Ơ? Vương Trân Trân nhìn qua những cuốn sách mà Ngụy Thanh Ngư lấy ra. « Liệu AI có thể có được tình cảm không? » « 100 việc nhỏ trong yêu đương » « Làm thế nào để vun đắp và trân trọng một mối tình quý giá » « Tuyển tập những lời ngọt ngào ». Vương Trân Trân ngây người. Ngọa tào! Tên sách của cậu cái nào cái nấy đều nổ tung trời đất! Cô thực sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ Ngụy Thanh Ngư mang khuôn mặt cao lãnh chi hoa đọc “Tuyển tập những lời ngọt ngào”. Dựa vào! Lục Tinh tiểu tử nhà ngươi quả là nghiệp chướng sâu nặng! Đem cao lãnh chi hoa thanh khiết của tôi thành ra thế này rồi a a a a! Ngụy Thanh Ngư chờ mãi không thấy ai trả lời, nghĩ là sách mình chưa đủ hữu dụng, thế là thành khẩn hỏi: “Trân Trân, tớ chưa từng yêu đương, cậu có sách nào giới thiệu cho tớ không.” “Tớ sẽ làm ghi chép khi đọc sách và viết cả cảm tưởng giao cho cậu.” Vương Trân Trân: … Ai mà yêu đương trước đó còn phải đọc sách học tập vậy hả? Ngụy Thanh Ngư lại thấy hành vi của mình rất bình thường. “Khi gặp phải những chuyện không hiểu, thì cần phải học hỏi nhiều, đồng thời tiến hành tiếp thu thật nhiều.” Vương Trân Trân ôm trán: “Cậu đâu phải là AI! Sao còn thông qua học hỏi tài liệu rộng rãi để thu thập kinh nghiệm?” “Hơn nữa những loại sách cậu học này hoàn toàn không thực tế!” Không thực tế? Ngụy Thanh Ngư mê mang nhìn Vương Trân Trân, cầu học hỏi mà hỏi: “Vậy cái gì mới là sách thực tế?” Vương Trân Trân lộ ra nụ cười thần bí, từ trong cặp sách lật ra năm cuốn, đặt mạnh xuống bàn trước mặt Ngụy Thanh Ngư. “Xem cái này này! Cái này mới thực tế!” Ừm? Ngụy Thanh Ngư nhìn qua, trên bìa sách hầu hết đều là hình một nam một nữ đang hôn nhau. « Ngọt sủng! Lục Thái tử hôm nay hỏa táng tràng sao? » « Phu nhân dẫn bóng bỏ chạy, Cố gia mắt đỏ chống nạnh cầu tha thứ! » « Sau khi hiệp nghị ly hôn, Kinh Khuyên thái tử gia hối hận! ». Nhớ lại tên của những cuốn sách này, Ngụy Thanh Ngư im lặng. Rất lâu. Cô đột nhiên nói. “Thật sự muốn đưa ta vào lò hỏa táng sao.” “Ta bóp eo Lục Tinh, hay là Lục Tinh bóp eo ta?” “Ta hối hận vì đã không cùng Lục Tinh kết hôn bằng hiệp nghị, làm sao bây giờ?” Vương Trân Trân:… Câm nín! Cậu đã phát hiện ra vấn đề! Nhưng mà sau khi được Vương Trân Trân chỉ điểm, Ngụy Thanh Ngư đúng là cảm thấy mình đã hiểu rõ tình cảm với Lục Tinh. Cho nên lần này cô vẫn lựa chọn tin tưởng Vương Trân Trân. Nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Lục Tinh và Lý Đại Xuân sáng nay, cô lại hỏi một câu. “Trân Trân, tớ có thể hỏi cậu một từ không?” Vương Trân Trân vỗ ngực: “Cậu cứ hỏi, tớ tung hoành các loại trang web tiểu thuyết bao năm, có từ gì không biết?” Ngụy Thanh Ngư an tâm, rất chân thành hỏi. “Cậu có thể nói cho tớ biết số 1 là gì không? Vì sao lớp phó thể dục lại muốn nói mình là 1?” Ơ? Má ơi! Vương Trân Trân rung động! Trời ơi! Đúng là ăn một quả dưa lớn động trời! … Cả một buổi chiều. Lý Đại Xuân luôn cảm thấy có một ánh mắt không biết từ đâu bay tới đang quan sát mình. Hắn thậm chí nhiều lần hoảng sợ nhìn về phía cửa sau và cửa sổ, tưởng là chủ nhiệm lớp Lý Quyên Phương đang lén nhìn trộm. Nhưng rất đáng tiếc. Không phải. Lý Đại Xuân thật sự mê mang, rốt cuộc là ai đang lén lút nhìn hắn? Có gan thì cứ thoải mái mà nhìn đi! Sau khi Lý Đại Xuân kể với Lục Tinh về cảm giác này, Lục Tinh vừa cười vừa nói. “Vậy phải xem là con trai nhìn cậu hay con gái nhìn cậu.” Lý Đại Xuân gãi đầu: “Nói thế nào?” “Nếu là con gái nhìn cậu, cậu có thể dọn dẹp chuẩn bị thoát khỏi cảnh độc thân đi.” “Nếu là con trai nhìn cậu…” Lục Tinh chưa nói hết, nhưng Lý Đại Xuân đã hiểu, tức giận vung nắm đấm vào không khí. “Nếu là con trai nhìn tớ, khẳng định là ghen ghét cơ thể của tớ!” “Chắc chắn là muốn lén lút bỏ trà sữa phấn vào sữa đậu nành của tớ!” “Không được! Dạo này tớ phải mang theo sữa đậu nành bên mình!” Lục Tinh: … Cậu nhóc đúng là vô địch. Chắc chắn độc thân cả đời a! Nói chuyện với Lý Đại Xuân thêm vài câu, Lục Tinh cầm cặp sách rời trường học. Khi thấy Bingley cách cổng trường không xa. Cậu biết là Ôn A Di lại đích thân đến. Ai. Thật ra sau này cậu cũng đã cẩn thận nghĩ lại, Ôn A Di rất tốt. Vừa xinh đẹp lại vừa có tiền mà không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn không nợ lương! Đồng thời, trong số các hộ khách, cô ấy là người duy nhất nấu cơm cho cậu. Ôn A Di chỉ là không tin tưởng cậu mà thôi. Chỉ có thế thôi. Lúc trước Ôn A Di tình nguyện nói mình là góa phụ, cũng không muốn nói Niếp Niếp không phải là con ruột. Từ đó có thể thấy được, trong lòng cô ấy, Niếp Niếp thật sự rất quan trọng. Lục Tinh vẫn luôn cảm kích Ôn A Di. Cậu giống như một chú chuột nhỏ, khi chưa bị phát hiện giám sát, thì lén lút hưởng thụ mấy ngày ấm áp trong căn nhà đó. Cậu nên cảm kích Ôn A Di. Điều tra thì cứ điều tra đi, người như Ôn A Di, điều tra lai lịch của cậu đến giờ mới làm cũng xem như kỳ tích rồi. Với tư cách là người làm thuê chuyên nghiệp, trong lúc làm việc thì tuyệt đối không thể nhăn mặt với hộ khách. Lục Tinh hít sâu một hơi, nở nụ cười tươi rói, hướng về phía Bingley đi tới. Cạch. Cửa xe mở. Lục Tinh nhanh nhẹn ngồi vào ghế phó lái. Trước khi Ôn A Di kịp lên tiếng, cậu đã như làm ảo thuật, lấy ra một đóa hoa hồng từ phía sau. “Ôn tổng, ngày Cá tháng Tư cũng muốn vui vẻ nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận