Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 59: So Mona Lisa càng đẹp, là thiêu đốt Mona Lisa

Chương 59: So với Mona Lisa càng đẹp, là đốt Mona Lisa Ta vượt! Lục Tinh người choáng váng. Nhìn Trì Việt Sam bị đánh đến lồng ngực của mình, đầu Lục Tinh ong ong! Không phải đám tỷ tỷ. Ngươi bị bệnh à! Ngươi chắn trước mặt ta làm gì hả! Lục Tinh đỡ Trì Việt Sam trong ngực, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nhịn được. Dựa vào. Lại muốn thiếu một cái nhân tình. Phiền nhất nợ nhân tình! Nợ tiền thì dễ trả, nợ nhân tình thật khó trả a! Một cái tát còn không bằng đánh lên mặt hắn đâu! Lục Tinh liếc nhìn mặt Trì Việt Sam, vừa nãy Tống Quân Trúc thật sự nổi giận, dùng sức cũng lớn. Mới có bao lâu, mặt Trì Việt Sam cũng đã có chút ửng hồng sưng lên. Trì Việt Sam cũng dựa vào mặt kiếm cơm, nếu gương mặt này có vấn đề, Lục Tinh nợ càng khó trả. "Đưa điện thoại của em trai ngươi cho ta, ta bảo nó đưa ngươi đi bệnh viện." Ôn a di và Niếp Niếp còn đang trong phòng đợi hắn. Bây giờ là giờ phục vụ khách hàng của Ôn a di, hắn không thể rời đi Ôn a di được! Mà lại. Lục Tinh liếc nhìn Trì Việt Sam trong ngực. Đừng tưởng hắn không biết, nếu không phải Trì Việt Sam đột ngột lao ra, Tống Quân Trúc sớm đã được trấn an rồi. Cái con nhỏ xấu bụng này chính là cố ý! Nghe Lục Tinh muốn tìm Trì Thủy, ánh mắt Trì Việt Sam thoáng qua kinh ngạc. Lục Tinh so với nàng nghĩ còn vô tình hơn. Vô tình đúng không? Ha ha. Càng thích! Trì Việt Sam dựa vào trong ngực Lục Tinh, mặt cúi thấp, tóc dài rớt xuống một bên mặt, nàng nhẹ nhàng lắc đầu. "Đừng, đừng nhìn ta, bây giờ ta không xinh đẹp." Hô - hút - hô - hút - hô - hút - Lục Tinh tê cả người. Tỷ muội nhi! Đã đến tình huống này, mẹ nó ngươi còn ở đây diễn trò trà xanh? Ngươi thật sự không lo lắng cho mặt mình sao? "Sao, còn chưa diễn đủ trò ngọt ngào? Ta thấy hôm nay không nên diễn đánh long bào, mà nên diễn Trát Mỹ Án." Tống Quân Trúc lạnh lùng nhìn Lục Tinh và Trì Việt Sam trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt. Thật buồn cười. Trước kia mỗi một suy nghĩ trong lòng nàng, bây giờ giống như boomerang, trực tiếp giáng xuống thân nàng! Tốt tốt tốt. Lục Tinh cùng Trì Việt Sam ngọt ngào, nàng tính là gì? Kẻ thứ ba xen ngang chia rẽ tình cảm người khác trong phim truyền hình sao? Trì Việt Sam nhõng nhẽo tựa vào người Lục Tinh, bí ẩn kéo tay Lục Tinh đặt ở ngang hông mình, giải thích. "Không, không phải." "Quân Trúc, ngươi hiểu lầm." Ngọa Tào! Hai chữ Quân Trúc vừa thốt ra, Lục Tinh trợn tròn mắt, trong đầu lóe lên vài chữ lớn — — Tống Quân Trúc và Trì Việt Sam quen nhau! Không đúng! Lần trước Trì Việt Sam hát nện, hai người này còn không quen biết mà, sao giờ lại quen nhau rồi! Trì Việt Sam bụm mặt, tự giễu cười một tiếng. "Quân Trúc, ngươi thật sự hiểu lầm rồi." "Ta nói cái người bị ta làm tổn thương đó, cũng là Tinh Tinh." "Hôm nay ta tìm hắn đến, chính là muốn xin lỗi." "Ta khóc, ta cũng làm ầm ĩ, nhưng Tinh Tinh căn bản không tha thứ cho ta, hắn nói trong lòng hắn đã có người." Trì Việt Sam chỉ là khi đối mặt với Lục Tinh đầu óc không linh hoạt. Nhưng khi đối mặt với người khác. Nàng chưa bao giờ thiếu khả năng hố người. Hiện giờ Tống Quân Trúc đoán chừng còn chưa ý thức được mình thích Lục Tinh đúng không? Trong lòng Trì Việt Sam cười một tiếng. Sau khi nhìn thấy trên đời này có người ngu xuẩn hơn cả nàng, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều. Trì Việt Sam giật giật vết nước trên váy, trầm thấp nói. "Cái này, là nước mắt của ta." "Không phải như ngươi nghĩ." Oanh! Tống Quân Trúc mới đầu còn rất lạnh lùng lắng nghe, càng về sau càng nghe càng thấy không đúng. Cho đến khi nghe Trì Việt Sam nói Lục Tinh trong lòng đã có người, cả người nàng như đứng chôn chân tại chỗ. Cái gì? Lục Tinh cự tuyệt lời xin lỗi của Trì Việt Sam? Lục Tinh nói... trong lòng hắn đã có người rồi? Lục Tinh nghe mà choáng váng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái cảm giác bị người ta lừa lên mây. Cmn! Trì tỷ! Cô đúng là Cao Thủ! Tống Quân Trúc vừa mới nổi cơn thịnh nộ, hiện giờ nhanh chóng nguội lại, trầm mặc nhìn Lục Tinh. Dường như nàng lại... trách oan Lục Tinh rồi. "Xin lỗi, Tống giáo sư, tôi muốn đưa Trì tiểu thư đi xem mặt trước đã." Lục Tinh dùng ngữ khí bình tĩnh chưa từng có, nói câu này với Tống Quân Trúc. Nói xong. Hắn nắm lấy vai mềm mại của Trì Việt Sam, từ từ đi ngang qua Tống Quân Trúc. Vào giây phút lướt qua nhau, Lục Tinh dùng giọng nói có chút mất mát lên tiếng. "Tống giáo sư." "Tay của cô bị cây trâm cứa rách da rồi, nhớ về nhà khử trùng băng bó lại." Lục Tinh dừng lại một chút mới nói tiếp. "Xin lỗi, hôm nay đã khiến cô tức giận." "Gặp lại, Tống giáo sư." Tống Quân Trúc đột ngột cúi đầu, ngạc nhiên nhìn ngón tay mình. Vừa rồi một cái tát. Mặc dù cây trâm của Trì Việt Sam vỡ vụn, nhưng tay nàng cũng bị cứa rách da. Trong lúc tức giận kéo theo, chính bản thân nàng cũng không cảm thấy đau trên tay, nhưng Lục Tinh lại phát hiện ra. Tống Quân Trúc cứng đờ xoay người. Lục Tinh đỡ Trì Việt Sam đi đến chỗ cây trâm vỡ nát. Hắn móc khăn giấy trong túi quần ra, cúi người cẩn thận bao cây trâm lại, rồi cẩn thận cất vào trong ngực. Làm xong tất cả, Lục Tinh mới dẫn Trì Việt Sam rời khỏi hành lang. Không một lần quay đầu nhìn Tống Quân Trúc. Vào khoảnh khắc hai người sắp biến mất tại khúc quanh, Trì Việt Sam quay đầu lại chạm ánh mắt với Tống Quân Trúc. Trì Việt Sam ôm chặt cổ Lục Tinh, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc thắng. Nàng biết Tống Quân Trúc ngay từ lần đầu gặp đã không thích nàng. Rất khéo. Nàng lần đầu gặp mặt cũng không thích Tống Quân Trúc. Hiện tại lại càng không thích. May mắn. May mắn Tống Quân Trúc còn chậm tiêu hơn nàng. Ai nha. Trì Việt Sam đột nhiên có chút đáng tiếc. Nếu như nàng không giúp Lục Tinh đỡ một cái tát kia, liệu Lục Tinh có hết hy vọng với Tống Quân Trúc rồi không? Nhưng mà thôi. Nàng vẫn là muốn có thể lưu lại chút dấu vết trong lòng Lục Tinh hơn. Hí. Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy Tống Quân Trúc nữa, khóe miệng vừa mới nhếch lên nén đau của Trì Việt Sam rốt cuộc có thể hạ xuống. "Trì Việt Sam, cô điên rồi." Lục Tinh buông tay đang đỡ Trì Việt Sam ra, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng. "Cô cố ý khiến Tống Quân Trúc hiểu lầm, cô lại cố ý chọc giận Tống Quân Trúc, cô còn cố ý chắn trước mặt tôi." "Tôi tưởng rằng mình đã nói với cô quá rõ ràng rồi." Cái ôm ấm áp đột ngột biến mất, Trì Việt Sam có chút tiếc nuối tựa vào bức tường lạnh băng. "Tống Quân Trúc cũng là khách hàng của anh sao?" "Cô ấy bị anh lừa rất giỏi, vẫn cảm thấy anh yêu cô ấy." Ánh mắt Lục Tinh không một gợn sóng. "Chẳng phải cô trước đây cũng thế sao?" Trì Việt Sam ngẩn người, sau một lát bật cười. Nàng ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Tinh, từng chữ từng câu nói. "Có thể là tôi hối hận." So với Mona Lisa càng đẹp, là thiêu đốt Mona Lisa. So với người càng đẹp, là vẻ đẹp tan vỡ khi bị thương. Lục Tinh không khỏi cảm khái, Trì Việt Sam thật biết cách dùng nhan sắc của mình, đã gặp nhiều có thể sống lâu. "Gọi điện thoại cho em trai cô, tôi phải đi." Lục Tinh không bắt bẻ, trực tiếp quay người định rời đi. Ba. Trì Việt Sam nắm chặt cổ tay Lục Tinh. Kinh nghiệm nhìn nghiêng lộng lẫy nhiều năm trong hí kịch toàn dùng vào lúc này. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Tinh, cầm tay Lục Tinh, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, nhu mì nói. "Chỗ này đau quá." "Cô muốn sao?" "Đáp ứng tôi một yêu cầu." Lục Tinh nghiến chặt răng hàm, Tống Quân Trúc ra tay thật sự hung, đến giờ mặt Trì Việt Sam vẫn còn nóng. "Nói đi." Trì Việt Sam nháy mắt với hắn mấy cái: "Tôi còn chưa nghĩ ra." Lục Tinh rút tay mình về, nhìn thời gian, nhất định phải chạy về phòng của Ôn a di. "Tốt nhất là trong phạm vi năng lực của tôi." "À đúng, cho cô tiền không được." Trì Việt Sam ngơ ngác một chút, kiêu kỳ trừng mắt nhìn Lục Tinh một cái. "Tôi đâu phải đi bán thân." "Vậy cô muốn tiền của tôi làm gì?" Lục Tinh cũng cười. "Nhưng tôi là đi bán đó." Trì Việt Sam á khẩu không trả lời được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận