Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 354: Khảo thí kết thúc

Chương 354: Khảo thí kết thúc 【Ngày tám tháng sáu, nhiều mây. Hôm nay thi xong môn lý luận tổng hợp và tiếng Anh thì việc học cấp ba của ta cũng sẽ chính thức hạ màn kết thúc. Ngày 9 sẽ đi chơi cả ngày cùng Tống giáo sư, nửa đêm 12h tiếng chuông gõ vang, ta sẽ bước vào một con đường mới. Ta cùng ta quần nhau rất lâu rồi. Từ đây, ta sẽ hiểu rõ Lục Tinh, và sống chung hòa bình với Lục Tinh. 】"Đông đông đông ——"“Lục tiên sinh, dậy ăn điểm tâm thôi!”Hạng Trợ Lý gõ cửa bên ngoài. Lục Tinh dừng bút, ngẩng đầu lên tiếng. “Biết rồi!”Nghe tiếng bước chân của Hạng Trợ Lý dần đi xa, Lục Tinh cúi đầu nhìn chiếc laptop đen đang để trên bàn. Dù sao thì, người đứng đắn ai lại viết nhật ký chứ. Hơn nữa, Lục Tinh luôn không thích mấy trò bày vẽ hình thức. Đến sinh nhật của mình hắn còn chẳng quan tâm, huống chi là mấy cái lễ lộn xộn hay ngày kỷ niệm gì đó. Thế nhưng. Hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay và ngày mai là những ngày đáng được ghi nhớ. Hôm nay hắn sẽ chính thức kết thúc cuộc đời học sinh cấp ba. Ngày mai hắn sẽ chính thức kết thúc hiệp ước sống thử. Nghe có vẻ như đây sẽ là hai ngày hạnh phúc và đáng giá nhất trong cuộc đời hắn. Cạch. Đóng bút lại, Lục Tinh cất laptop đi. Cuộc đời của hắn đã bắt đầu khởi động lại, hắn cảm thấy có thể bắt đầu ghi chép một chút. Cơn hỗn loạn hôm qua vừa mới bắt đầu chỉ là ngắn ngủi. Theo tình báo của hắn biết được, kẻ không thể không đề phòng nhất là Kim Mao nhỏ không có thi ở trường này. Hôm nay Trì Việt Sam và Ôn A Di chắc cũng sẽ không tới. Quá tốt rồi! Thật là hạnh phúc quá đi /.Xuống lầu. Lục Tinh phát hiện Tống giáo sư đã ngồi trước bàn ăn. Gần đây Tống giáo sư mặc đồ rất biết cách tôn lên đôi chân dài. Điều này không thể phủ nhận được, đây là một đôi chân trời phú. Có người cao mét tám, nhưng đầu to cổ ngắn, tỷ lệ cơ thể là 6:4 thì trông sẽ rất kỳ dị. Tống giáo sư tuy chỉ 1m72, nhưng nàng gầy, chân lại dài, thêm đôi giày cao gót. Nhìn thật có cảm giác như cao mét tám. Giống hệt lão sư. Trong lòng Lục Tinh bùng lên một ngọn lửa thôi không được nhìn nữa, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Hắn bây giờ cứ nhìn thấy Tống giáo sư là lại nhớ tới việc tối qua mình đã oan ức nàng. Rõ ràng đang muốn thả lỏng cơ bắp, cuối cùng hắn lại để nàng nghe thành động tác tự an ủi. Thật sự là quá mất mặt mà. Thấy Lục Tinh ngồi xuống, Tống Quân Trúc dời mắt khỏi tài liệu trong điện thoại, đẩy gọng kính lên mũi rồi hỏi. “Tối qua nghỉ ngơi thế nào?”“Rất tốt!”Lục Tinh sớm đã tràn đầy sức sống, cao hứng bừng bừng nói. “Thi xong rồi có thể đi chơi!”Người-sống-lơ-đãng Hạng Trợ Lý đứng từ xa nghe thấy Lục Tinh cất tiếng khỏe khoắn như vậy, trong lòng âm thầm rơi lệ. Đúng là người so với người tức chết mà. Tại sao hắn chẳng làm gì cũng thấy mệt mỏi thế này? Tống Quân Trúc nghe tiếng Lục Tinh thì tâm trạng liền tốt lên, nàng nhẹ gật đầu, cười nhạt nói. “Nghỉ ngơi tốt thì đầu óc mới tỉnh táo, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi chơi.”“Vậy ta muốn chụp thật nhiều thật nhiều ảnh đẹp cho nàng, gần đây kỹ thuật chụp ảnh của ta tiến bộ lắm.” Lục Tinh hào hứng nói. Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt hoa đào của Tống Quân Trúc đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại vẻ quyến rũ vô tận. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, cười hỏi. “Vậy nếu chụp không đẹp thì sao?”“Chụp không đẹp ......” Lục Tinh lầm bầm thì thào nói. Hai người đều ăn ý không nhắc tới chuyện hiệp ước sắp kết thúc. Một người không muốn, một người không dám đề cập tới. Hôm nay vẫn là ngày nhiều mây tiếp nối hôm qua, ánh nắng không xuyên qua nổi tầng mây dày đặc, lại càng làm tăng thêm sự oi bức ngột ngạt của mùa hè. Lục Tinh vẫn là do Tống giáo sư đưa tới trường. “Gặp lại!”Xuống xe đi về phía trước hai bước, Lục Tinh đột nhiên quay đầu, vẫy tay với người trong xe. Mẹ nó. Học được chiêu nhỏ là phải dùng ngay chứ! Hôm qua có Trì Việt Sam và Ôn A Di ở đó không tiện thi triển, hôm nay nhất định phải làm ngay mới được! Hắn không thấy rõ biểu cảm của Tống giáo sư trong xe. Nhưng hắn tin chắc là Tống giáo sư sẽ vui. “Lại là một ngày vui vẻ rồi!”Lục Tinh khoác ba lô, nhanh chân đi về phía cổng trường. Trong xe. Hạng Hướng ngồi ở ghế phụ, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tống giáo sư trong gương chiếu hậu. Thôi xong! Sao mà âm u thế! Tống Quân Trúc mặt không chút biểu cảm ngước mắt lên, Hạng Trợ Lý lập tức cúi đầu xuống. Run run, đáng sợ quá. Tống Quân Trúc xoa xoa mi tâm, có ai biết được ngày mình chịu hình phạt lại có thể cười được chứ? Về kế hoạch du ngoạn cuối cùng vào ngày mai. Nàng để lại một khoảng thời gian cho mình và Lục Tinh được ở riêng với nhau. Nàng hy vọng có thể dùng một cách bình dị để giữ chân Lục Tinh, cho dù là có thể bắt đầu từ bạn bè. Nhưng nếu như Lục Tinh vẫn cứ kiên quyết muốn đi...... Tống Quân Trúc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót mũi nhọn. Nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.......Thời gian là một thứ rất kỳ diệu. Nó vừa dài, lại vừa ngắn. Kỳ nghỉ bảy ngày thì ngắn ngủi, đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ thì lại quá dài. Nhưng khi thật sự tập trung làm một việc, đến mức tâm trí đạt tới trạng thái dòng chảy thì sẽ chẳng hề cảm thấy thời gian trôi qua. Hôm nay tâm trạng Lục Tinh rất tốt, thậm chí cảm thấy bài thi buổi trưa có chút vượt xa bình thường. Buổi chiều, Tống Quân Trúc đưa Lục Tinh đi thi, thấy vẻ mặt buồn cười của hắn thì hỏi. “Sao thế?”“Tại sao Tần Thủy Hoàng lại không thống nhất toàn thế giới!” Lục Tinh rất ghét học tiếng Anh. Hiếm khi thấy Lục Tinh như vậy, Tống Quân Trúc không nhịn được mà cười thành tiếng. Xem ra, trước đó nàng còn muốn đưa Lục Tinh đi du học. Nhìn cái vẻ ghét tiếng Anh như vậy của hắn, sao còn muốn đi học thêm mấy môn ngoại ngữ làm gì chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại. Lục Tinh cảm thấy có lẽ trước đây mình quá xui xẻo, chứ mấy ngày nay ông trời đều đang chiếu cố mình cả. Hắn đã thi đến mấy môn rồi mà vẫn không cảm thấy áp lực chút nào. Người ta có câu, đã hiểu thì đối mặt cái gì cũng thấy dễ dàng. 5 giờ chiều, loa bắt đầu thông báo. 【Kết thúc buổi thi, xin mời thí sinh lập tức ngừng bút......】Lục Tinh hoảng hốt đứng lên. Kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận