Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 118: không lấy ra được

Chương 118: Không lấy ra được.
Nấc. Lục Tinh không giữ hình tượng chút nào mà đánh một cái nấc. Hết cách rồi. Uống nước no bụng. Trâu uống nước cũng không uống kiểu này, nâng ly ba chén lớn a! Hạ Dạ Sương nhịn không được bật cười. Ừm. Cười. Thật thú vị. Một chút động tác gây khó chịu vừa phải cũng có thể làm người ta bật cười, nhưng quan trọng là phải vừa phải. Lục Tinh bưng một chén nước ấm đi đến trước mặt Hạ Dạ Sương. Đi được hai bước đã vẩy hết nửa chén. Nụ cười trên khóe môi Hạ Dạ Sương lập tức cứng đờ, lúc này cô mới chú ý đến chân Lục Tinh. Cô đứng phắt dậy, cộc cộc đi nhanh tới trước mặt Lục Tinh, có chút sốt sắng hỏi: “Chân ngươi làm sao vậy?” Yes! Lục Tinh thắng rồi. Đầu tiên là cho tiểu kim mao thời gian chỉnh đốn lại tâm tình, tiếp theo không dùng gậy chống mà dùng chân bị thương để chuyển sự chú ý của tiểu kim mao. Nice! Lục Tinh không để ý nói: “Lúc tham quan bị va vào một chút thôi, không có gì không có gì, ngươi đừng!” Thấy Hạ Dạ Sương muốn cúi người xuống xem vết thương ở chân hắn, Lục Tinh liền lùi liên tục về sau, trực tiếp đụng phải tường. Hạ Dạ Sương ngẩn người đứng tại chỗ, bất mãn nhìn Lục Tinh lùi lại ba bước. “Ngươi sợ sệt cái gì thế?” Cô chẳng lẽ lại ăn thịt người sao? Hay là do hôm nay Lục Tinh ở cùng Ngụy Thanh Ngư một ngày nên cứ vui vẻ không dứt ra được? Nghĩ đến khả năng này, Hạ Dạ Sương cau mày. Lục Tinh nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt đáng thương lại bất lực dựa vào tường hỏi: “Ta chạm vào chân ngươi, ngươi có chịu không?” Hạ Dạ Sương im lặng, nghĩ đến cái cảnh đó... Cũng đúng thôi. Nói có lý. “Gậy chống của ta ở chỗ kia, Hạ tỷ tỷ có thể giúp ta lấy được không?” Đến khi Hạ Dạ Sương cầm lên gậy chống thì mới nhận ra không ổn. “Gậy chống của ngươi sao còn có nơ con bướm vậy?” A? Lục Tinh ngớ người. Nơ con bướm? Mẹ nó! Quên mất tiểu học tỷ là người rất có tâm hồn thiếu nữ. Hắn liền nói: “Không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, trường học cho sinh viên tốt nghiệp tổ chức cái chợ bán đồ cũ, phòng y tế trường nói gậy chống đắt quá, nên bảo ta đi chợ xem thử, ta đúng là may mắn mà vớ được nó.” Lục Tinh lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu vàng, khập khiễng đi đến trước mặt Hạ Dạ Sương, cười đưa cho cô. “Đây cũng là ta mua ở chợ phiên, rất hợp với ngươi, ngươi không phải thích màu vàng đất sao?” Tiểu học tỷ, đúng là quá lầy rồi. Cái này là lúc hắn may quần áo cho tiểu học tỷ thì tháo ra mà không có chỗ để nên nhét vào túi, kết quả quên lấy ra. Thật là tai hại. Hạ Dạ Sương trầm mặc nhìn chiếc kẹp tóc được đưa tới trước mặt mình. Hàng lề đường, rất rẻ. Nắm lấy cơ hội này! Lục Tinh vẫn định bụng muốn trả lại món đồ này cho tiểu học tỷ, thế là lúng túng rụt tay về. “Xin lỗi, cái này là đồ cũ chắc ngươi cũng không...” “Cho ta!” Hạ Dạ Sương trực tiếp giật lấy từ tay Lục Tinh, quý trọng nhét vào túi của mình. Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi khiến Lục Tinh đơ người. Không phải tỷ. Ta còn định bụng trả lại cho tiểu học tỷ mà, cái này là làm sao thế hả! Tâm trạng sa sút vừa rồi của Hạ Dạ Sương tan biến sạch, cả người cô lại tràn đầy sức sống, hừ nhẹ một tiếng. “Coi như ngươi còn nhớ đến ta.” “Chuyện gì vậy chứ.” Lục Tinh cười hề hề nói, “Ngươi tốt như vậy, đương nhiên ta lúc nào cũng nhớ tới ngươi.” Hạ Dạ Sương vui vẻ, vỗ tay nói. “Ngươi thu dọn đồ một chút đi, ta dìu ngươi ra cổng trường.” A? Lục Tinh nuốt nước bọt. Theo lệ thường mấy ngày nay thì Ôn A Di hẳn là đang ở cổng trường chờ hắn đi? Hôm qua Ôn A Di vừa gặp Trì Việt Sam, hôm nay lại gặp Hạ Dạ Sương sao? Trì Việt Sam gọi a di còn có thể nói là trả thù. Nhưng nếu Hạ Dạ Sương mà gọi a di thì... Không được không được! Lục Tinh lập tức nói: “Không sao Hạ tỷ tỷ, tự ta đi được mà, ngày mai ta đi đâu tìm ngươi?” Quả nhiên. Sự chú ý của Hạ Dạ Sương lập tức bị dời đi. “Cái gì mà tìm ta?” Lục Tinh nói một cách đương nhiên: “Ngày mai ta phải đi theo ngươi chứ.” Đây là thời gian hắn phục vụ mà. Hạ Dạ Sương ngẩn người. Ngày mai cô phải đi mộ của mẹ, lẽ nào lại mang Lục Tinh đi theo sao? Thế nhưng... Lục Tinh đi với tư cách gì chứ? Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng, Hạ Dạ Sương cắn chặt môi dưới, vừa định đáp ứng. Cô lại liếc nhìn chân của Lục Tinh. Thôi vậy. Ngày mai cô sẽ ở lại nghĩa trang cả ngày, chân của Lục Tinh chắc không chịu nổi đâu. “Không cần ngươi đi.” Lục Tinh quan sát thấy vẻ mặt của Hạ Dạ Sương có vẻ do dự, bèn hỏi. “Địa chỉ ở đâu?” Hạ Dạ Sương nghiến răng nói. “Không cần ngươi đi!” “Địa chỉ ở đâu?” “Ta nói là không cần ngươi đi!” “Địa chỉ ở đâu?” “…Đường Vĩnh Thọ.” Vẻ mặt Hạ Dạ Sương có chút khó coi đứng tại chỗ. Lục Tinh kêu á một tiếng: “Đau quá!” Hạ Dạ Sương lập tức lo lắng, vội vàng đỡ Lục Tinh, tức giận mắng hắn. “Đã nói là đừng có nháo!” Cuối cùng thì Hạ Dạ Sương vẫn dìu Lục Tinh ra khỏi cổng trường. Có điều là Lục Tinh đưa Hạ Dạ Sương lên xe bảo mẫu. Hạ Dạ Sương nằm bên cửa sổ xe, nhìn Lục Tinh chống gậy hỏi. “Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.” Nhà ta? Ta nào có nhà đâu? Lục Tinh vừa cười vừa nói: “Không sao, mẹ ta nhắn là bà đang kẹt xe, sắp tới rồi.” Mãi mới dỗ được Hạ Dạ Sương. Nhìn chiếc xe bảo mẫu đi càng lúc càng xa, Lục Tinh thở dài một hơi. Đi lòng vòng một hồi. Cuối cùng đi về phía Bingley cách đó không xa. Răng rắc. Cửa xe bên ghế lái mở ra. Ôn A Di tao nhã bước xuống xe, đứng bên cạnh xe. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng viền tròn, bên dưới mặc chân váy âu phục màu xanh đậm, đôi chân dài trắng nõn được bó trong lớp vải, dưới chân là đôi giày cao gót mũi nhọn sơn đen. Vẻ mặt Ôn A Di bình tĩnh, nhìn Lục Tinh khập khiễng đi tới trước mặt mình. Nàng muốn hỏi. Ta không đủ hấp dẫn sao? Sao phải vòng vèo một vòng rồi cuối cùng mới đi tới trước mặt ta vậy? Nhưng. Nghĩ lại cảnh vừa nhìn thấy. Bên cạnh Lục Tinh là một thiếu nữ tóc vàng rạng rỡ, cả hai người lại bằng tuổi nhau. Rất xứng đôi. Ôn Linh Tú rũ mắt, cẩn thận đỡ cánh tay Lục Tinh. Nàng đúng là không bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận