Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 153: Hiện tại vui vẻ?

Chương 153: Hiện tại vui vẻ? Vậy còn ngươi?
Vứt bỏ hết thảy hiệp ước điều lệ cùng ý thức trách nhiệm, ta hỏi là, vậy còn ngươi?
Lục Tinh giật mình. Bên ngoài cửa sổ bệnh viện, bầu trời đêm đen kịt và tiếng ve ồn ào trùng điệp trong đầu hắn. Cảnh tượng khác nhau nhưng lời nói tương tự, ký ức như thủy triều ồ ạt xô tới Lục Tinh. Vậy ta đâu? Lục Tinh mặt không biểu tình, nụ cười giao thiệp bình thường cũng không giữ nổi nữa, nắm chặt trang giấy hợp đồng.
“Ta không có vấn đề, nhưng phải tuân thủ hợp đồng.” “Tuân thủ hợp đồng?” Hạ Dạ Sương, đôi mắt kiêu ngạo sáng ngời trước giờ, giờ phút này đẫm lệ, ướt át nhưng vẫn quật cường nhìn Lục Tinh. Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, những giọt còn lại ào ạt tuôn rơi. Nàng giật lấy hợp đồng từ tay Lục Tinh, xé toạc nó như để giải tỏa, ném xuống đất. Hợp đồng, hợp đồng!
“Hiện tại không có hợp đồng!” Hạ Dạ Sương áp sát mặt mình đến gần Lục Tinh, gần đến mức Lục Tinh có thể đếm được từng sợi lông mi của nàng. “Ta đang hỏi ngươi, Lục Tinh! Ta đang hỏi ngươi!” Trang giấy bay lả tả rơi trên mặt đất. Một mảnh rơi xuống chân Lục Tinh, trên đó còn vệt nước mắt lớn như hạt đậu của Hạ Dạ Sương, trông đặc biệt rõ ràng. Lục Tinh lùi lại một bước, muốn hòa hoãn bầu không khí.
“Ngươi đang vứt rác bừa bãi.” “Ngươi cũng biết những thứ kia là rác rưởi ư?!” Hạ Dạ Sương vừa nói vừa khóc, những giọt nước mắt không kìm được từ đôi mắt sáng của nàng chảy xuống, đầu mũi đỏ hồng, mắt cũng đỏ hoe.
“Ta có sai khiến ngươi như trong hợp đồng quy định sao? Ta có coi ngươi như tay sai để tùy ý chi phối không?” “Ta thấy ngươi quá gầy, bữa trưa của ngươi ngày nào cũng là ta đi tìm chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn! Ta nói là muốn cho ngươi đi theo ta hưởng phúc! Muốn nuôi ngươi cho béo ra!” “Ta còn mắng cả cha ta, nhưng ta chưa bao giờ mắng ngươi!” “Ta đối với ngươi tệ lắm sao, đối với ngươi, ta còn không đáng là một người bạn à? Bây giờ ngươi chỉ biết dựa vào hợp đồng mà đọc mấy thứ này, ngươi thật không hiểu sao, ta muốn nghe những thứ này ư?” Hạ Dạ Sương nức nở, vẻ ngạo mạn đều biến mất, chỉ còn lại một con sư tử con bị thương. “Lục Tinh, ngươi ngay cả một lời thật lòng cũng không muốn nói với ta.” Uất ức. Bây giờ thật sự rất uất ức. Hạ Dạ Sương càng nói càng uất ức, cuối cùng khóc đến mức nấc cụt, vừa đáng thương vừa buồn cười. Trong 18 năm cuộc đời mình, nàng đã đối xử tốt với Lục Tinh hơn bất cứ người nào xuất hiện trong cuộc đời nàng. Nhưng bây giờ, tên hỗn đản này lại mang cái hợp đồng chết tiệt ra, muốn từng điều từng điều mà tính toán với nàng ư? Nếu nàng thật sự muốn lợi dụng Lục Tinh, thì đã chẳng thèm xem qua hợp đồng từ trước rồi!
“Ngươi... nấc, ngươi quả thật là...nấc...” Xong rồi. Cơn nấc cụt không dừng được. Cơn giận cùng cảm giác xấu hổ cùng nhau xông lên, Hạ Dạ Sương đỏ bừng mặt, muốn xả giận nhưng Hạ lão đầu lại không ở đây. Thế là nàng bực tức đá một cước vào ghế dài.
“A --” Đau quá!
Lục Tinh trơ mắt nhìn cảnh ghế dài to lớn khuất phục nhân loại diễn ra ngay trước mắt. “Chậm thôi.” Khi Hạ Dạ Sương loạng choạng sắp ngã, Lục Tinh giữ cánh tay cô, đỡ người ngồi xuống.
“Không cần ngươi chạm vào ta!” Hạ Dạ Sương hất tay Lục Tinh ra, tức giận đổi sang hướng khác ngồi.
Lục Tinh thầm bật cười. Quả nhiên. Thẳng thắn chỉ là thỉnh thoảng, ngạo kiều mới là trạng thái bình thường. Lục Tinh lấy từ trong túi ra một chai nước nhỏ, mở nắp đưa cho cô, từ từ xoa lưng cho tiểu kim mao thuận khí. “Ngươi uống chút nước trước đi.” “Cho dù có muốn cãi nhau, ngươi cũng phải bình tĩnh lại, rồi chúng ta hãy nói.” Hạ Dạ Sương nghe có lý, bực bội giật lấy nước từ tay Lục Tinh, tu ừng ực mấy ngụm. Hừ! Uống hết nước của ngươi!
Bình tĩnh lại, Hạ Dạ Sương cuối cùng cũng trở lại bình thường, đột nhiên quay sang nhìn Lục Tinh bên cạnh.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Khóe miệng Lục Tinh cứng đờ. Được thôi. Tiểu kim mao này ngày càng nhạy cảm, không thể lừa gạt được nữa rồi. Dù sao vụ làm ăn này cũng không thể làm được, hơn nữa tiền hắn kiếm được dạo gần đây cũng khiến hắn hơi lười biếng, nên Lục Tinh tựa vào ghế, nhắm mắt lại nói: “Hạ lão bản, rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì?” Vừa nghe câu này, lửa giận của Hạ Dạ Sương lại bùng lên, nàng đứng lên chắn ánh nắng trước mặt Lục Tinh. Nàng cúi người, nắm lấy cổ áo Lục Tinh nghiến răng hỏi: “Ta muốn biết cái gì?” “Ta muốn biết, chẳng lẽ ngươi, ngươi, ngươi không có…” Lời đến khóe miệng, Hạ Dạ Sương không nói ra được, ánh mắt Lục Tinh quá bình tĩnh, bình tĩnh như không thể chứa bất kỳ thứ gì.
Khi đối diện với một câu trả lời chính xác, người ta luôn bất an. Sợ hắn nói đúng, lại sợ hắn nói không phải. Đến Hạ Dạ Sương còn không biết nàng muốn nghe được đáp án gì từ Lục Tinh nữa. Nàng sẽ nhận được đáp án gì đây? Hạ Dạ Sương đã đau lòng muốn khóc rồi, giờ lại thấy Lục Tinh cứ như sắp chết tới nơi, đầu nàng càng đau hơn. Mắng không nỡ mắng, đánh cũng không nỡ đánh. Tạo một tư thế lớn như vậy, cuối cùng chỉ làm cho cổ áo Lục Tinh nhàu nát mà thôi.
Thảo! Bực mình!
Hạ Dạ Sương chưa bao giờ bực bội như thế, như là đấm một cú vào bông vậy.
Lúc này, Lục Tinh lười biếng ngồi trên ghế, còn Hạ Dạ Sương thì đứng cúi người nắm cổ áo hắn. Nếu nhìn từ xa, hai người họ chẳng khác nào một cặp tình nhân đang âu yếm nhau.
Hạ Dạ Sương không hề hay biết hai người đang ở gần nhau thế nào. Lúc nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy một người phụ nữ đứng không xa phía sau ghế dài.
Người phụ nữ kia mặc váy nửa người màu đen, bên trên là áo sơ mi trắng bằng tơ lụa, đôi giày cao gót tôn lên đôi chân thon thả. Mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, đoan trang dịu dàng đứng đó.
Ôn Linh Tú. Là Ôn Linh Tú.
Hạ Dạ Sương đột nhiên muốn cười. Mị lực của Lục Tinh lớn thật, đường đường Ôn tổng bận rộn thế kia, mà lại ngoan ngoãn đứng đây chờ ư? Hay thật đấy.
Hạ Dạ Sương vốn tính hiếu thắng, nhìn thấy Ôn Linh Tú xuất hiện, ham muốn chiến thắng đột nhiên bùng lên.
Ôn tổng, nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện, ta với Lục Tinh đâu đến mức này? Ta không thể làm gì Lục Tinh được. Nhưng Ôn tổng, ta sẽ không để cho cô cảm thấy thoải mái đâu. Cô tốt nhất nên mở to mắt ra nhìn cho rõ đi.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Hạ Dạ Sương cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Tinh, chậm rãi mà kiên định hỏi:
“Ngươi đối với những khách hàng khác, có hành vi vượt quá giới hạn không?” Ừm? Hai mắt Lục Tinh híp lại rồi đột nhiên mở lớn, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn hiểu rồi! Chẳng phải tiểu kim mao sợ mình phục vụ nàng không bằng những khách hàng khác sao? Là một kẻ buôn nghề nghiệp, đối với mỗi vị khách hàng tận tâm tận lực là tố chất vốn có của hắn. Thế nên Lục Tinh lập tức lắc đầu:
“Không có, ta đối với các nàng đều… Ngô…” Lời giải thích của Lục Tinh còn chưa nói hết đã bị nuốt vào. Lần đầu tiên Lục Tinh phát hiện, môi lại có vị ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận