Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 125: ta biết

"Ân......" Một tiếng rên nhẹ nhàng, đầy vẻ quyến rũ vang lên trong phòng ngủ, rồi lại chìm vào tĩnh lặng. Sáng sớm thứ bảy. Lục Tinh nhận ra mình đang đối mặt với một vấn đề khó giải quyết. Trong lòng ngực hắn, Ôn A Di dường như đang mơ, khuôn mặt ửng hồng, hàng mi dài khẽ run rẩy. Khi Lục Tinh định khẽ nhúc nhích, Ôn A Di bất mãn ừ một tiếng, rồi lại tìm tư thế thoải mái hơn trong lòng ngực hắn để ngủ tiếp. Trời ơi! Lục Tinh lặng lẽ nín thở. Ôn A Di, ngươi thật sự không cảm thấy có gì đó cấn cấn sao? Hắn liếc qua Niếp Niếp đang nằm cạnh Ôn A Di. Cô bé hôm nay không cần đi học, ngủ rất say, hai cánh tay nhỏ cứ thế giơ lên bên cạnh đầu, trông thật đáng yêu. Thôi vậy. Cho dù Ôn Nhu Hương có tốt đến đâu, hắn vẫn phải đi làm. Sigma nam chưa bao giờ mắc bất cứ cái bẫy nào! Lục Tinh giống như một điệp viên ẩn mình, từ từ bò ra khỏi giường. Ngay lúc này! Hắn nhanh chóng lộn một vòng từ trên giường xuống, thoăn thoắt đặt chiếc gối vào lòng Ôn A Di. "Ân......" Ôn A Di khẽ rên lên một tiếng, tựa đầu vào gối nhích lại gần. Phù —— Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm. Hắc hắc. Đúng là ta. Tốc độ tay này quá đỉnh! Mỗi sáng sớm đều phải tự khen bản thân một câu, Lục Tinh phấn chấn tinh thần, nhỏ giọng đi ra khỏi phòng ngủ. Cạch. Cửa phòng ngủ khẽ khép lại. Ôn Linh Tú mở mắt, xoay người đặt hai cánh tay nhỏ mà Niếp Niếp đang giơ trong giấc ngủ xuống, lẩm bẩm nói. “Cuối cùng vẫn là phải đi sao?” Sau trận hỏa hoạn lớn ấy, sao nàng có thể ngủ say đến vậy? Bất kể là ba giây ngắn ngủi của Lục Tinh, hay khi hắn đi tìm áo khoác, chỉ cần Lục Tinh nhúc nhích, thực ra…nàng đều tỉnh cả. Ôn Linh Tú nằm xuống, nhắm mắt lại. “Nhưng ít nhất, ta biết ngươi muốn gì, đúng không?” Khi cạnh tranh với đối thủ trong làm ăn, điều quan trọng nhất để giành chiến thắng là thông tin. Khóe mắt Lục Tinh để lại một giọt nước mắt, giống như vẽ lên trong lòng nàng một dấu ấn. Không thể quên, cũng không muốn quên. Nàng đã từng thiêu đốt cuộc đời mình vì người khác. Lần này có thể cho nàng ích kỷ một chút, để Lục Tinh mãi nhớ đến nàng được không? Một lát sau. Nhớ lại cảm giác vừa nãy, gương mặt Ôn Linh Tú ửng hồng lên như ánh chiều tà, nhỏ giọng nói. “Thằng nhóc chết tiệt, hỏa khí lớn vậy.” "Ếch nhái này! Đất tốt đất tốt!" Lục Tinh đào một ít đất từ hoa viên trước biệt thự của Ôn A Di cho vào túi ni lông. Hết cách rồi. Chuyện đã hứa với Tống Quân Trúc trước đó, giờ không thể không làm. Dù sao người ta cũng trả tiền công chở đất mà. Hắc hắc. Phú bà bị đói bỏ cơm! “Chậc chậc, chất lượng đất này cao quá, chắc cũng phải cao bằng ba bốn tầng lầu.” Lục Tinh hài lòng thu dọn đất vào túi xách, bắt xe đến biệt thự của Tống Quân Trúc. Khoan đã. Không đúng. Lên xe, Lục Tinh chợt nhớ ra, hôm qua Tống Quân Trúc đã gửi cho hắn địa chỉ mới rồi. Ủa? Cô ta chuyển nhà rồi à? "Sư phụ ơi, cho cháu đổi đường được không, cháu muốn đến Vọng Tinh công quán.” Sư phụ lái xe ngạc nhiên: “Vọng Tinh công quán?” Ông nhìn cậu trai này, trước thì muốn đến một biệt thự đắt đỏ không tưởng, giờ lại muốn đến Vọng Tinh công quán? Vẻ mặt của sư phụ lái xe làm Lục Tinh hơi choáng váng. “Sao thế sư phụ? Không được đến Vọng Tinh công quán à?” Sư phụ lái xe vội vàng nói: “Được chứ, được chứ, tôi chỉ là lần đầu tiên chở một người khách đi đến chỗ đó nên hơi ngạc nhiên.” Không đúng lắm. Trong lúc nói chuyện với sư phụ lái xe, Lục Tinh cuối cùng cũng biết Vọng Tinh công quán nằm ở khu nhà kiểu biệt thự Dương trong trung tâm thành phố Hải Thành, tất cả có 13 tòa, là di tích lịch sử được bảo tồn, chỉ cho thuê không bán, đứng giữa một rừng nhà cao tầng, đẹp tĩnh lặng như một bức tranh. Vậy đại khái chính là kiểu "đại ẩn giữa thành phố" chăng? Lục Tinh lại một lần nữa đổi mới nhận thức về Tống Quân Trúc. Tống giáo sư so với hắn tưởng tượng…còn giàu có hơn nhiều. Xuống xe nhìn Vọng Tinh lộ, Lục Tinh thấy không ít khách du lịch đang chụp ảnh trước cửa công quán. Bất chấp ánh mắt của mọi người, Lục Tinh kiên trì gửi tin nhắn cho Tống Quân Trúc. 【Lục Tinh】: Tống giáo sư, tôi đến rồi. Một giây sau. Cánh cổng lớn mang hoa văn cổ kính từ bên trong mở ra, hai người quản gia mặc vest đứng hai bên, mỉm cười nói. “Lục tiên sinh, mời vào.” Lục Tinh:...... Mẹ kiếp. Mấy người giàu có đừng có bày trò nữa được không! Thấy mấy vị khách du lịch xung quanh kịp phản ứng định giơ máy ảnh lên chụp, Lục Tinh vội vàng chạy vào bên trong. Cánh cổng lớn lần nữa đóng lại. Vừa vào cửa, Lục Tinh tò mò hỏi hai vị quản gia đang mỉm cười bên cạnh. “Mọi người đến đây các anh đều ra đón thế này à?” Vị quản gia bên trái cười gượng một chút rồi nói. “Bình thường mọi người đều lái xe vào.” Nói thật, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy có người đi bộ đến cửa chính. Lục Tinh đứng đơ người. Cảm ơn. Cảm thấy có chút ảo ma thật. Mấy phút sau, Lục Tinh đến trước một căn biệt thự Dương nằm ở vị trí đẹp nhất. “Lục tiên sinh, chính là nơi này.” Lục Tinh nhẹ gật đầu. Căn biệt thự Dương trước mặt không có vẻ lạnh lẽo như căn biệt thự của Tống Quân Trúc trước kia, căn này trông rất dễ chịu. Cơ mà cái nào hắn cũng không mua nổi cả. Lục Tinh hít sâu một hơi, định mỉm cười gõ cửa lớn. "Ái ái ái!" Cửa không hề báo trước mở toang ra, Lục Tinh bất ngờ ngã nhào vào bên trong.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận