Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 162: Khó khăn hắn thiên?

Chương 162: Chẳng lẽ hắn là thiên tài?
“Chẳng lẽ hắn thật sự là thiên tài?”
Tại viện bảo tàng lịch sử Hải Thành, Tiểu Chu phụ trách xét duyệt cuộc thi Văn Sáng lần này, nhìn chằm chằm vào một văn kiện, cả người ngây dại. Năm nay, người trẻ tuổi càng ngày càng quay về văn hóa truyền thống, bọn họ chắc chắn cũng muốn làm những thứ mới lạ để thu hút người xem! Mục đích ban đầu của cuộc thi Văn Sáng này, một mặt là để quán thu thập cảm hứng, mặt khác càng là muốn gây áp lực lên viện bảo tàng Hải Thành bên cạnh. Ban đầu, Tiểu Chu cảm thấy cuộc thi này cũng chỉ có thể có được một ý tưởng tạm chấp nhận được, nhưng bây giờ xem xong văn kiện này, anh đột nhiên nghĩ đến một câu. “Để vị ca này đến, có phải quá đau đớn cho những người dự thi khác không?” Tiểu Chu liếc nhìn chữ ký trên văn kiện: 【siêu cấp vô địch vũ trụ cuồng bá khốc huyễn mộc điêu tiểu vương tử】.
Ách......
“Hả?”
Tiểu Chu người đều tê liệt, anh còn tưởng sẽ thấy một chữ ký đại danh đỉnh đỉnh nào đó. Sao lại thành như vậy? Chẳng phải anh tùy tiện thử một chút đi mời cái ông chủ mạng kia sao? Tối qua mới mời ông chủ mạng này, hôm nay ông chủ mạng này đã làm xong phương án rồi?
“Sao vậy Tiểu Chu?”
Cung Trấn Bảo, lão đại toàn bộ bộ phận hoạt động, thấy Tiểu Chu đơ ra như vậy thì nghi ngờ đi đến hỏi. Tiểu Chu lập tức sợ run người, vội vàng nói: “Không có gì không có gì, Cung lão sư, ta vừa kiểm tra email của người dự thi Văn Sáng lần này thôi.”
Tiểu Chu thực sự rất sợ người như Cung Trấn Bảo. Dù trên mạng nói mấy chỗ lắt nhắt sẽ chỉnh đốn lại nơi làm việc, nhưng anh chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, anh không dám! Bất quá may mà Cung Trấn Bảo chỉ là người nghiêm túc, chứ không gây khó dễ cho người khác. Nguyên nhân Cung Trấn Bảo lần này đứng ra phụ trách cuộc thi, cũng là do thấy viện bảo tàng Hải Thành bên cạnh có sản phẩm Văn Sáng bán chạy, doanh thu tăng vọt. Bản thân thất bại đã đáng sợ, đồng nghiệp thành công còn làm người ta thất vọng đau khổ hơn. Nghe người trong viện bảo tàng bên cạnh khoe khoang, Cung Trấn Bảo tức giận đến nửa đêm muốn điên cuồng đấm không khí!
“Trong email mà cậu xét duyệt, có cái gì nổi bật không?”
Tiểu Chu chỉ là một nhân viên xét duyệt, phụ trách xem trong các email này có nội dung bạo lực, đồi trụy hay không phù hợp không thôi, còn việc bình chọn thực sự chưa đến lượt anh. Nhưng khi nghe Cung Trấn Bảo hỏi như vậy, Tiểu Chu cũng thành thật nói: “Cung lão sư, tôi thấy cái này hình như không tệ.”
“Siêu cấp vô địch vũ trụ cuồng bá khốc huyễn mộc điêu tiểu vương tử?” Cung Trấn Bảo đọc một lần cái tên này, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng chết lặng. Cái tên gì mà kỳ quặc vậy? Nhưng thấy Tiểu Chu run rẩy đề cử, Cung Trấn Bảo mặt không biểu cảm, vẫn là bắt đầu xem từ tờ đầu tiên.
Mười phút sau.
Cung Trấn Bảo ngồi trên ghế của Tiểu Chu, lại xem thêm một lần.
Mười phút sau.
Cung Trấn Bảo rướn cổ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lại xem thêm một lần nữa.
Một lúc lâu sau.
“Tiểu Chu à......”
Tiểu Chu đứng bên cạnh lập tức nghiêm túc: “Vâng, Cung lão sư, anh nói đi!”
“Mau mau liên hệ vị vương tử điện hạ này!”
Tiểu Chu:???
Cung Trấn Bảo, người xưa nay không hề cẩu thả nói cười, giờ phút này cuối cùng lộ ra hai chiếc răng cửa.
“Vương tử điện hạ đặc biệt tìm hiểu về các bức phù điêu trong những cổ vật triển lãm lần này của chúng ta, khi chúng ta làm đồ Văn Sáng bằng gỗ, ông ấy muốn khắc đồ đằng dòng họ cổ đại lên trên, điều này không chỉ giúp du khách có cảm giác tham gia, mà còn có thể tuyên truyền văn hóa truyền thống nữa, những học giả mà quán ta hợp tác quanh năm có thể phát huy tác dụng, đi kiểm tra tính chính xác của các đồ đằng đó!”
Những người khác nghe Cung Trấn Bảo nói xong thì nghi ngờ hỏi. “Vậy nếu có dòng họ quá ít người chú ý, căn bản không tìm thấy đồ đằng dòng họ đó thì sao?”
Cung Trấn Bảo cực kỳ vui vẻ nói. “Cậu nghĩ vương tử điện hạ không cân nhắc đến điều đó sao?”
“Trong văn kiện ông ấy viết, những du khách có dòng họ quá ít người chú ý có thể nhận được một món đồ chơi bằng gỗ hình người bí mật, đồng thời đây quả thực là một kênh tuyên truyền tuyệt vời, không làm video thì phí quá, chẳng lẽ cậu không muốn xem những ai có họ Độc Cô, Hoàng Phủ, Nam Cung, Nạp Lan các kiểu sao? Đồng thời, ông ấy còn nói nếu ai mở được hộp mù mà tìm thấy dòng họ thứ năm, thì có thể chơi một đợt liên động cùng với trò chơi, cái này đúng là thiên tài mà!”
Thảo nào! Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Còn có thể như vậy ư?
“Vậy...... định giá thế nào?”
“Ông ấy không viết sao?”
Cung Trấn Bảo cười thần bí, Tiểu Chu lập tức hiểu ý, gật gù nói chắc nịch: “Viết là giá cao hơn so với các đồ Văn Sáng bình thường 30 đồng.”
Có người cảm thấy không ổn: “Nếu du khách chê đắt thì sao?”
“Thêm 1 đồng nữa, có thể mời thợ khắc lên mặt sau đồ gỗ một chữ.”
Tuy đồ vật này bán hơi đắt, nhưng chỉ cần bỏ thêm một đồng, có thể được khắc chữ bằng thủ công mà. Hiện trường lập tức náo loạn. Mua đồ miễn phí vận chuyển 100 đồng, với mua đồ 80 đồng nhưng mất phí vận chuyển 20 đồng, cảm giác thật sự quá khác nhau. “Người này không những hiểu kỹ thuật, mà còn hiểu cả marketing nữa......” Cung Trấn Bảo vui mừng khôn xiết. “Tiểu Chu, cậu tranh thủ liên lạc với người dự thi này ngay, nói không chừng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài sau này đấy!”
Hắc hắc. Cảm tạ vương tử điện hạ. Đợi đến khi đồ Văn Sáng này bán đắt hàng, anh nhất định phải đến viện bảo tàng Hải Thành bên cạnh khoe khoang một phen!
......
Một bên khác.
Lục Tinh và Tống Giáo Thụ đã làm việc đến tận bình minh. Đến cuối cùng. Lục Tinh thua cuộc. Không còn cách nào. Tống Giáo Thụ thật sự quá lì đòn, tinh thần nghiên cứu khoa học của anh thật trâu bò, quả thực có kiểu tự thiêu đốt bản thân, không điên cuồng không sống. Trời tờ mờ sáng, Lục Tinh bị Tống Quân Trúc ép về phòng ngủ.
Tít tít tít——
Đồng hồ báo thức reo. Lục Tinh lập tức mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Trước kia, cậu cũng muốn ngủ nướng, nhưng không ngủ nướng thì không có tiền, cuối cùng cậu đã nghiên cứu ra một phương pháp. Ngay khi đồng hồ báo thức vừa reo lên, cậu lập tức bật dậy. Làm như vậy, chỉ cần cắn răng một cái là có thể ra khỏi giường.
“Tám giờ rồi......”
Lục Tinh nhìn đồng hồ, cậu bị Tống Quân Trúc đuổi về phòng lúc sáu giờ, nói cách khác là cậu vừa mới ngủ được hai tiếng. Lục Tinh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. “Tốt nghiệp, mình nhất định phải thử ngủ ba ngày ba đêm liền một lần!”
Sau khi chỉnh trang bản thân xong, trước khi ra khỏi cửa, cậu quay đầu nhìn căn phòng ngủ đã được thu dọn gọn gàng. Kể từ khi chuyển đến căn phòng này, Lục Tinh phát hiện ra căn phòng này quả thật là căn phòng mơ ước của tất cả đàn ông. Tất cả thiết bị điện tử, máy chơi game đều là đồ đỉnh, ngay cả cái ghế cũng là loại đắt nhất, đừng nói là những thứ nhỏ nhặt linh tinh để trong góc phòng, nào là mũ giáp hiệp sĩ, thẻ bài, đồ biến thân, Gundam, mô hình vui, thậm chí còn có cả một bộ áo giáp đế vương. Tất cả những đồ chơi “khốc huyễn” mà Lục Tinh lướt được trên TV hoặc trên điện thoại đều có ở đây.
“Anh đúng là có tiền, Tống Giáo Thụ à.”
Có thể thấy được, căn phòng này đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, ít nhất là rất phù hợp với sở thích của một thiếu niên 18 tuổi mắc hội chứng ảo tưởng sức mạnh. Lục Tinh chỉ liếc nhìn qua những thứ đó rồi kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Đứng trên hành lang tầng hai, Lục Tinh nhìn xuống dưới, thấy Tống Quân Trúc đang quay lưng lại với mình, chăm chú nhìn máy tính. Chỉ có điều...... Lục Tinh nheo mắt, cậu luôn cảm thấy giao diện trên máy tính của Tống Giáo Thụ không giống như đang chiếu về chuyện nghiên cứu khoa học.
Suy tư một lát.
Lục Tinh lặng lẽ đứng trên hành lang, lấy điện thoại ra mở máy ảnh. Phóng to, lại phóng to. Cho đến khi cậu nhìn rõ được video mà Tống Quân Trúc đang phát trên máy tính, cậu rơi vào trầm mặc......
Bạn cần đăng nhập để bình luận