Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 449: Công kích đối phương chỗ yếu nhất!

"Chương 449: Công kích vào điểm yếu nhất của đối phương!
“Đi ư?”
“Đi!”
Trong sân, Trì Việt Sam và Ôn Linh Tú hai mặt nhìn nhau, bị tin tức đột ngột này đánh choáng váng. Triệu Nãi Nãi đứng giữa hai người, cười nói.
“Sao vậy? Quai Tôn lần này vốn dĩ đã nói sẽ không ở lại lâu, chỉ là đi sớm hơn thôi mà.”
“Nó báo tin cho ta nói có cực quang ngàn năm khó gặp sắp tới, nó nhất định phải đi xem, nên vội vàng đi rồi.”
Triệu Nãi Nãi có chút xúc động. Nửa năm qua, Quai Tôn đã cùng bà và ông lão đi khắp nơi thư giãn. Thật vất vả lần này Quai Tôn có việc muốn làm, bà sao có thể ngăn cản chứ, ngược lại bà rất vui. Bởi vì cuối cùng Quai Tôn đã có thể nghĩ cho bản thân mình mà không phải lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
“Cực quang à, cực quang, rất tốt, rất tốt.” Trì Việt Sam nói đến câu sau thì thực sự là nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ này. Ôn Linh Tú liếc nhìn Trì Việt Sam vài lần, rồi quay sang nhìn dưới mái hiên phía xa. Triệu Gia Gia đang ngồi trên ghế nhỏ dưới mái hiên, tay cầm miếng gỗ làm đồ điêu khắc, bên cạnh, Niếp Niếp nằm nhoài trên vai ông chăm chú nhìn, trông như cục kẹo nhỏ. Kể từ khi biết giữa Tiểu Trì và Quai Tôn có thể có chuyện gì đó, Triệu Gia Gia nhìn Tiểu Trì thế nào cũng thấy là lạ, nên mới để Triệu Nãi Nãi nói chuyện này chứ ông không tiện nhúng tay vào.
“(⊙O⊙) oa! Thật là lợi hại!”
Niếp Niếp nhìn thấy hình người đã được khắc sơ bộ trên miếng gỗ, vội vàng giơ hai bàn tay nhỏ mềm mại vỗ vỗ cổ vũ ông. Tiếng nói non nớt vang bên tai, Triệu Gia Gia đầu tiên ngẩn ra một chút, sau đó bật cười nói.
“Niếp Niếp nhỏ đáng yêu quá, sau này cháu muốn gì ông đều làm cho cháu hết!”
“Dạ! Ông vạn tuế!”
Niếp Niếp cười hở một hàm răng nhỏ trắng, kéo nhẹ tay ông, y như một chú thỏ con.
“(⊙O⊙) oa!”
“(⊙O⊙) oa!”
“(⊙O⊙) oa!”
Trì Thủy, Lý Đại Xuân, Hồ Chung Chung ba người ngồi xổm một bên, hai tay nâng hai bên mặt, vẻ mặt từ ái nhìn Niếp Niếp nhỏ.
“Bảo bối, con thích bao tải màu hồng hay là màu lam?” Hồ Chung Chung mở ứng dụng mua sắm lên. Tốc độ mua sắm của Thuận Sinh đúng là nhanh thật!
“Niếp Niếp nên ăn nhiều cơm, vận động nhiều, như vậy mới có thể chống lại tên biến thái như Hồ Chung Chung.” Lý Đại Xuân nghiêm túc nói. Thực đơn ăn uống (bản cho trẻ em) lập tức ra lò!
“Ô ô ta về nhà bảo mẹ ta cũng sinh cho ta một em gái! Ta không muốn Bá Vương Long!” Trì Thủy nước mắt lưng tròng. Hắn ghét nhất món chè trôi nước nhân mè đen!
“Ngươi nói gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Trì Việt Sam từ sau lưng vang lên, Trì Thủy lập tức sợ run cả người, nói ngay.
“Ta bị rối loạn đa nhân cách, vừa nãy là nhân cách thứ hai lên tiếng thôi ạ?”
“Nhân cách thứ hai? Ta còn có nghiên cứu người thứ năm nữa đó!” Hồ Chung Chung không phục nói.
“Nói đến nghiên cứu người thứ năm, trước đó ta kêu Lục Tinh đánh hắn mà hắn còn không chịu, ghê tởm quá đi!”
Nghe được bốn chữ “nghiên cứu người thứ năm” này, Trì Thủy im lặng ngồi xổm trên đất ôm gối. Nếu như hắn không nhớ nhầm thì. Trước kia, Lục Tinh sở dĩ phát hiện ra bộ mặt xấu xa của lão tỷ hắn, cũng là do cái luận văn phân tích kia viết ra một đoạn hướng dẫn chơi game… Chung Chung ca, anh yên tâm đi. Hồ Chung Chung đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh run, vừa quay đầu thì Trì Việt Sam đã bị Ôn Linh Tú lôi đi rồi.
“Ủa? Chuyện gì thế này?”
“Coi như là mày còn may mắn đấy.” Trì Thủy lẩm bẩm nói…
Vào trong phòng ngủ. Trì Việt Sam hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cửa ra vào, nhìn Ôn Linh Tú đang dọn dẹp giường chiếu trong phòng.
“Cô gọi tôi đến đây làm gì?”
“Tối qua cô đi tìm Lục Tinh làm gì?”
Ôn Linh Tú giũ chăn, sau đó chỉnh tề xếp lại, toàn bộ quá trình không hề nhìn Trì Việt Sam. Trì Việt Sam đổi chân chống, cười khẽ.
“Tôi còn không biết khi nào thì Ôn Tổng kết hôn với Lục Tinh nữa đó, lại còn có thể quản chuyện của anh ấy với người khác nha.”
“Trì Việt Sam.”
Ôn Linh Tú đang cúi người vuốt chăn bỗng khựng lại, sợi tóc mai không hề rớt vào giữa lớp nệm ngủ màu đỏ, vẫn mang theo nét mộc mạc. Nàng ngồi dậy, quay đầu nhìn Trì Việt Sam đứng ở cửa, giọng nói ôn nhu xưa nay bỗng dưng có chút gai góc.
“Cô đã dọa Lục Tinh bỏ chạy.”
Lời nói dối không làm người khác tổn thương, sự thật mới là đao sắc bén. Ánh mắt của Trì Việt Sam lạnh tanh, chỉ có khóe môi vẫn giữ nguyên cái nụ cười giả tạo đó. Cô đột ngột quay đầu nhìn ra ngoài. Triệu Nãi Nãi đang nấu cơm trong bếp, Niếp Niếp đang bồi Triệu Gia Gia làm đồ điêu khắc gỗ, bên cạnh còn có ba tên ngốc thề sau này muốn sinh con gái đang đứng nhìn ngó. Xác định không có ai sẽ đến, Trì Việt Sam khẽ khép cửa phòng, cô hướng về phía Ôn Linh Tú bước tới. Ôn Linh Tú giống như một cành lan trường sinh, mái tóc dài màu nâu nhạt buông xuống ngang hông, đứng im tại chỗ, không hề có ý tránh né. Trì Việt Sam sống lâu như vậy, điều đầu tiên trong quy tắc sinh tồn của cô là – Không bao giờ được tỏ ra rụt rè trước bất kỳ ai, phải luôn khiến mọi người cảm thấy cô rất thành thạo. Người khác sẽ không công kích cô vì cô mạnh mẽ, nhưng chắc chắn sẽ xem thường cô nếu cô yếu đuối. Trì Việt Sam tới gần Ôn Linh Tú, ngửi thấy mùi nước hoa gỗ thoang thoảng, giống như trong mùa đông tuyết rơi đầy trời, ở trong căn phòng ấm áp của mình vậy. Sau một đêm tĩnh dưỡng, giọng nói của cô đã dễ nghe hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn chút khàn khàn. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt hiền dịu đoan trang của Ôn Linh Tú, mỉm cười giễu cợt mở miệng.
“Ôn Tổng, Ôn Lão Bản, Tổng Giám đốc lớn của Ôn thị.”
Ôn Linh Tú im lặng. Nàng không phải là người ngu, chuyện khác thường trên bàn ăn tối qua, cộng thêm việc Lục Tinh hôm nay gần như là chạy trốn, hơi liên hệ một chút là có thể đoán được tối đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là Ôn Linh Tú không ngờ, lá gan của Trì Việt Sam lại lớn đến như vậy. Bất quá, nhìn phản ứng bỏ chạy của Lục Tinh sáng nay thì xem ra, Trì Việt Sam cũng không thành công mà. Trì Việt Sam mang theo nụ cười, ngữ khí cũng đã tệ đi, cô mỉa mai hỏi.
“Ôn Tổng có tư cách gì nói với tôi câu này?”
Ôn Linh Tú không trả lời. Cô hiểu được cảm giác của Trì Việt Sam hiện tại, trước kia khi cô bị Lục Tinh cự tuyệt cũng có cảm giác khó chịu tương tự. Xem ra Lục Tinh đúng là đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Trì Việt Sam cảm thấy như có một luồng khí nghẹn trong lòng, nhất là khi nhìn Ôn Linh Tú đang im lặng nhìn mình, cô càng cảm thấy khó chịu, vậy thì đừng ai thoải mái hết, thế là cô cất lời.
“Tôi vẫn luôn tự hỏi, tôi và Tống Quân Trúc quả thực có tính cách khác biệt rõ ràng, vậy còn Ôn Tổng thì sao?”
Trì Việt Sam mỉm cười, đi vòng quanh Ôn Linh Tú mấy vòng, vừa đi vừa nói.
“Ôn Tổng ngực lớn eo thon chân dài, da trắng xinh đẹp lại nhiều tiền, tính tình dịu dàng đối xử tốt với mọi người, đời tư trong sạch không tai tiếng, là người vợ người mẹ tốt không hề bá đạo, gia đình ít chuyện lại có một cô con gái không phải do mình sinh ra vô cùng đáng yêu.”
Trì Việt Sam dang hai tay ra, giống như đang giới thiệu bảo vật hoàn mỹ nhất và có giá trị nhất trong viện bảo tàng vậy.
“Với sự hoàn mỹ như vậy, người đàn ông nào mà không rung động chứ, đặc biệt là Lục Tinh, một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, điều không thể chống lại nhất của anh ấy có lẽ chính là sự ấm áp của gia đình.”
Ôn Linh Tú đứng ngây tại chỗ, toàn bộ vẻ dịu dàng thường ngày đều biến mất, sắc mặt trở nên lạnh nhạt chưa từng thấy. Trì Việt Sam lại chẳng hề sợ hãi. Cô dừng bước, đứng trước mặt Ôn Linh Tú, nở một nụ cười xinh đẹp đến mức có thể lên sân khấu diễn luôn, giọng điệu dịu dàng trong trẻo hỏi.
“Ôn Tổng nói là tôi đã dọa hắn chạy mất, như vậy tôi thực sự là không hiểu nổi.”
“Ôn Tổng có quân bài tốt như vậy, rốt cuộc đã đánh nát nó như thế nào vậy? Rốt cuộc là thế nào mà lại có thể cùng loại người như tôi đứng cùng một vạch xuất phát chứ?”
“Tôi rất tò mò.”
Trì Việt Sam khẽ cười, kỹ năng cơ bản được rèn luyện qua năm tháng ca hát giúp cô khống chế hoàn hảo biểu cảm của mình, cô nháy mắt với Ôn Linh Tú, trong đôi mắt trong veo mang theo nét ngây thơ vô tội và sự nghi hoặc.
“Ôn Tổng có thể nói cho tôi biết không?”
“Nếu cô nói cho tôi biết…”
Trì Việt Sam ghé sát tai Ôn Linh Tú, đôi mắt mị hoặc cụp xuống, cất giọng quyến rũ nói.
“Tôi sẽ nói cho cô biết, tối qua tôi đã làm đến bước nào với Lục Tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận