Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 3: Biến thái đến ta có chút sợ hãi

Chương 3: Biến thái đến mức ta có chút sợ hãi
Mở xe chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng đến biệt thự của Tống Quân Trúc.
"Thay cái này đi."
Tống Quân Trúc ném một cái túi hàng hiệu vào người Lục Tinh, còn mình thì đi vào phòng ngủ thay đồ ngủ.
Lục Tinh cầm cái túi hàng hiệu, trong lòng niệm: Khách hàng là Thượng Đế! Khách hàng là Thượng Đế!
Coi như đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi nhìn rõ đồ trong túi, Lục Tinh vẫn kinh ngạc.
"Đồ nữ bộc?"
Hả?
Hắn, một người nam phải mặc đồ nữ bộc? Mà lại còn là cái váy con mẹ nó!
"Ngươi có ý kiến?"
Tống Quân Trúc từ phòng ngủ đi ra, giọng nói lười biếng lại ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận.
Nàng đã thay một chiếc váy ngủ dài bằng lụa màu xanh đậm, dây áo hững hờ buông trên xương quai xanh tinh xảo, để lộ bờ vai càng thêm mềm mại như ngọc.
Tống Quân Trúc tháo kính xuống, tiến về phía Lục Tinh, dưới ánh đèn trắng lạnh, cả người nàng vừa diễm lệ lại vừa mạnh mẽ.
Lục Tinh nở một nụ cười nghề nghiệp.
"Không ý kiến."
Ngươi là lão bản, hoàn toàn OK!
"Không ý kiến thì tốt." Tống Quân Trúc nhếch môi đỏ, mái tóc dài đen nhánh tùy ý vén lên, để lộ cái cổ trắng như ngọc, còn có vài sợi tóc rối nghịch ngợm rơi bên tai.
Trong tình huống bình thường, Lục Tinh lúc này nhất định sẽ khen lão bản thật xinh đẹp.
Nhưng bây giờ là một trường hợp khác.
Vì hắn nhìn thấy trong tay Tống Quân Trúc, đang cầm một chiếc vòng cổ bằng da màu đen.
Ở giữa vòng cổ còn được đính thêm một cái chuông, trông như được làm bằng vàng ròng.
Lục Tinh nhìn chằm chằm vào cái chuông kia, nghĩ bụng trông nó giống chuông của cừu vui vẻ quá.
Không biết đeo vào có thông minh hơn không.
Giọng của Tống Quân Trúc ẩn chứa sự nguy hiểm: "Cái này là ta tốn nhiều tiền làm theo yêu cầu đấy. . . . . Ngươi nhất định sẽ thích."
Nhìn thấy sự co rúm trong mắt Lục Tinh, Tống Quân Trúc vô cùng hài lòng.
Nàng chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét này phải kêu khóc xin tha trước mặt nàng!
Ai bảo hắn dám bỏ mặc nàng mà đi tìm cái tình yêu cẩu thả gì chứ?
Buồn cười!
Tống Quân Trúc cười tiến đến gần Lục Tinh, từ từ xoa cổ hắn!
Một lát sau.
"Tốt, rất đáng yêu."
Tống Quân Trúc điểm vào cái chuông ở phía trước, tiếng chuông bất ngờ vang lên khắp cả không gian rộng lớn.
Nụ cười của Tống Quân Trúc càng thêm rạng rỡ.
Lục Tinh giật giật khóe miệng, định cười, cổ bỗng nhiên bị siết nghẹt!
Lục Tinh loạng choạng ngã vào ngực Tống Quân Trúc, bị ép phải đối mặt với ánh mắt trêu tức điên cuồng của nàng!
Thanh âm lạnh lẽo cùng hương thơm nhào đến bên tai, cực kỳ rõ ràng.
"Về sau, chỉ cần ngươi xuất hiện ở đây, là phải đeo cái này, rõ chưa?"
"Còn muốn đi tìm chân ái nữa không?"
Biết Tống Quân Trúc lại xem mình là đối tượng trong hôn ước, Lục Tinh vội vàng xin lỗi.
"Thật xin lỗi, ta không muốn đi tìm chân ái, ta chỉ thích ngươi."
"Đồ tiện nhân!"
Rõ ràng đã có được câu trả lời mình muốn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Lục Tinh, bờ môi mím chặt như bị người khác ức hiếp, Tống Quân Trúc đột nhiên thấy tim mình hẫng một nhịp, nhói lên một chút.
Không hiểu tại sao, rồi nàng gán cái cảm xúc này cho việc Lục Tinh không nghe lời.
"Đi thay bộ đồ kia, rồi nấu cơm."
"Không nghe lời. . ." Trong mắt Tống Quân Trúc lóe lên tia nguy hiểm, "Ta không ngại để ngươi đeo cái này ra ngoài đường một chuyến đâu."
Lục Tinh thuận tay nhặt bộ đồ nữ bộc dưới đất lên, gật đầu đồng ý, trong lòng điên cuồng chửi rủa.
Thần kinh!
Còn muốn hắn thực hiện nhiệm vụ của chủ nhân à?
Đồ điên!
Nhưng nghĩ đến việc tự mình nấu cơm mà không vừa ý thì cái đồ điên này lại sẽ kiếm chuyện, Lục Tinh bèn hỏi.
"Tống giáo sư, cô muốn ăn gì?"
"Dạo gần đây cô hình như bận nhiều việc, tôi nấu thêm canh sườn heo táo đỏ để bồi bổ cho cô được không? Các món khác thì làm như bình thường nhé?"
Tống Quân Trúc vừa định đồng ý thì lại thấy cái cảm giác Lục Tinh quá hiểu rõ khẩu vị của mình thật đáng ghét!
Rõ ràng nàng mới là người chủ đạo trong mối quan hệ này!
Tống Quân Trúc chau mày lại.
"Tự mình nghĩ đi! Đến chút chuyện nhỏ nhặt này cũng phải hỏi ta, vậy thì ta còn cần ngươi làm gì? Ta đi làm việc đây, xong việc rồi gọi ta ăn cơm!"
Nói xong dứt khoát quay người, mái tóc dài lướt qua vai Lục Tinh, chỉ còn lại dư hương.
"Vậy đổi thành canh cá được không?"
"Tự mình nghĩ đi!"
Ầm!
Cửa phòng đóng sập!
"Đồ điên."
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, Lục Tinh nở một nụ cười, vẻ mặt ủy khuất đáng thương ban nãy đã tan biến hết.
Hắn vào phòng thay đồ mặc bộ đồ nữ bộc, soi gương hồi lâu, đắc ý nói.
"Ai chà, mình mặc đồ nữ bộc cũng xinh phết, quả nhiên sự sành điệu nằm ở khuôn mặt!"
"Sao lại không chuẩn bị cho mình cái tất đen nhỉ, đúng là không biết gì hết, chân mình dài như này, mang vào chắc chắn đẹp mắt!"
Tống Quân Trúc làm nhục Lục Tinh, cũng là để nhìn thấy bộ mặt khổ sở hèn mọn của hắn.
Vậy thì cứ diễn cho cô ta xem đi.
Nghề liếm láp cũng là công việc mang lại giá trị cảm xúc mà.
Nếu vừa kiếm tiền lại vừa oán trời trách đất thì có khác gì việc vừa làm gái vừa muốn có đền thờ đâu.
Lục Tinh nhìn mình trong gương mặc đồ nữ bộc, cười hắc hắc.
"Mặc váy cũng hay, đỡ phải xoắn xuýt xem nên thả bên trái hay bên phải."
"Có tiền đúng là tốt." Lục Tinh sờ lên cái vòng cổ, "Cái này tốn kém lắm đây."
Nhãn hiệu này là hàng xa xỉ đỉnh cấp rồi.
Lục Tinh không nghĩ nhãn hiệu xa xỉ này lại sản xuất đại trà cái thứ đồ chơi này.
Khả năng lớn nhất là Tống Quân Trúc đã nhờ nhãn hàng thiết kế riêng.
Đồ nhà giàu đáng ghét!
Lục Tinh chỉnh trang lại rồi đi xuống bếp nấu cơm, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
"Đáng ghét thật, đem tiền mua cái này cho mình thì tốt biết mấy!"
Ô ô, phú bà đói khát bỏ cơm. . .
Làm cơm xong đã là 12:30.
Lục Tinh đã quen với việc mặc đồ nữ bộc, thậm chí còn phóng khoáng lau tay vào chiếc tạp dề, rồi gõ cửa thư phòng.
"Tống giáo sư, ăn cơm thôi."
Một phút sau, Tống Quân Trúc mặt mày ủ dột bước ra khỏi thư phòng.
Ngũ quan nàng vừa sắc sảo vừa tinh tế, vẻ lạnh lùng đồng thời mang theo tính công kích cực mạnh, giờ phút này lại càng có cảm giác bức bách khi không có biểu cảm.
Lục Tinh nghĩ mình đâu có chọc giận nàng, sao lại nổi cáu rồi.
Nhưng mà chiều theo tâm trạng khách hàng là một trong những tố chất nghề nghiệp của người làm liếm chó.
Vậy nên Lục Tinh dịu dàng hỏi.
"Tống giáo sư, cô làm việc mệt sao, hay là ăn cơm nghỉ ngơi một chút nhé, tôi làm. . . . ."
"Ta không hiểu." Tống Quân Trúc cắt ngang Lục Tinh, luôn tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng trong đôi mắt cao cao tại thượng lúc này lại tràn đầy hoang mang.
Lục Tinh sửng sốt một chút, không biết cô nàng lại làm trò gì nữa.
Tống Quân Trúc vô cùng bực bội, tự mình nói ra.
"Mấy sinh viên đại học kia sao còn ngu hơn cả ngươi, bài tập đơn giản vậy học sinh tiểu học cũng làm ra được, mà còn có mặt mũi kêu la than đói than khát!"
Lục Tinh không nhịn được cười, kéo ghế cho Tống Quân Trúc.
"Lớp 12 là giai đoạn trí lực đỉnh cao nhất của đời người, có thể hiểu được, mà các bạn đó hỏi Tống giáo sư, không phải chứng tỏ bình thường Tống giáo sư được học sinh yêu mến lắm sao."
Lời này Lục Tinh nói ra ngay cả bản thân còn không tin.
Tống Quân Trúc càng không tin, toàn bộ như gió thoảng bên tai, chỉ lải nhải mãi.
"Bọn họ không ảnh hưởng đến địa vị của ta trong giới học thuật, nhưng mà sẽ làm cho ta mất hết thể diện trong giới giáo dục!"
Năm nay nhất thời hứng thú nhận dạy một môn chuyên ngành, không ngờ lại gây chấn động lớn như vậy cho cô nàng!
Phụt.
Lục Tinh cố nhịn không chế nhạo khách hàng của mình, ngược lại múc cho nàng một chén canh.
"Cô muốn húp chút canh không?"
Lực chú ý của Tống Quân Trúc lập tức bị hấp dẫn, nàng nhìn các món ăn trên bàn, món nào cũng đều hợp khẩu vị mình.
Hơn nữa canh sườn và canh cá Lục Tinh đều làm đủ cả!
Ừm, xem ra Lục Tinh còn thông minh hơn đám sinh viên đại học vừa ngốc nghếch lại còn lúng ta lúng túng kia nhiều.
Leng keng.
Tiếng chuông thánh thót thu hút sự chú ý của Tống Quân Trúc.
Ánh mắt Tống Quân Trúc di chuyển từ mép váy Lục Tinh, đến chiếc cổ gầy đeo vòng cổ, rồi đến. . . . .
Đôi mắt ngây thơ mà si tình của hắn.
Tống Quân Trúc nheo mắt, đột nhiên cảm thấy truyện cổ tích không hề lừa người.
Tuy rằng không có cô gái ốc đồng, nhưng nàng lại gặp được một chàng trai ốc đồng.
Lục Tinh vẫn như mọi ngày rót nước cho Tống Quân Trúc, ánh nắng xuyên qua lớp kính, tạo thành một tầng kim thân cho hắn.
Ngoan thật, ngoan thật!
Ánh mắt của Tống Quân Trúc dần trở nên tĩnh lặng, cổ họng nàng khô khốc, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Đột nhiên. . . Đột nhiên lại rất muốn xoa đầu Lục Tinh, phải làm sao bây giờ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đã làm Tống Quân Trúc chính mình cũng trở tay không kịp!
Nhưng mà, nếu mình chủ động đòi ra, Lục Tinh có khi sẽ đắc ý vong hình, trèo lên đầu mình mất?
Bàn tay Tống Quân Trúc dưới bàn nắm chặt lấy cạnh ghế, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định.
Mặc kệ, hôm nay nàng nhất định phải sờ cho bằng được!
Đè nén sự xao động trong lòng, Tống Quân Trúc cố gắng nói một cách bình tĩnh.
"Ngươi có phải là đồ ngốc không? Mặc đồ mà cũng không biết cách mặc nguyên bộ sao?"
Lục Tinh nghi hoặc nghiêng đầu.
Tống Quân Trúc lúng túng tránh ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bát canh cá trước mắt, ra lệnh.
"Đi lấy tai mèo trong ngăn kéo bên trái phòng quần áo ra."
Lục Tinh kinh ngạc.
Má!
Lại đánh giá thấp mức độ biến thái của cô nàng rồi.
Nhân lúc đeo tai mèo cho Lục Tinh, Tống Quân Trúc thỏa mãn được ước nguyện mà xoa đầu hắn.
Cảm giác mềm mại như sờ vào mèo con!
Tâm tình Tống Quân Trúc hiển nhiên rất tốt, hiếm khi thấy có hứng thú mà quan tâm Lục Tinh.
"Ngươi sắp tốt nghiệp rồi đúng không?"
Lục Tinh đang giải quyết cơm thừa của cô nàng, nghe vậy thì miệng vẫn đang nhai cơm, ngơ ngác gật đầu, tai mèo trên đầu thoáng rung lên.
Phụt phụt.
Tống Quân Trúc giãn mày, đuôi mắt rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy ý cười, đôi vai trắng ngần đong đưa làm người ta mê mẩn.
Hôm nay Lục Tinh ngoan ngoãn như vậy, làm tâm trạng của Tống Quân Trúc rất tốt.
Dù sao nhìn cái đám sinh viên làm việc cũng rất phiền, không bằng nhìn tiểu nam bộc nhà mình.
Thế là, lần đầu tiên Tống Quân Trúc nói.
"Chờ ngươi ăn xong rồi, ta sẽ phụ đạo cho ngươi học."
Là vị giáo sư trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của đại học Hải Thành, đồng thời cũng là người tự mình dùng thực tích đánh tan cái tiếng bình hoa.
Tống Quân Trúc có thực lực tuyệt đối khi nói câu này!
Lục Tinh: ". . . . . Hả? Tôi?"
Lục Tinh không biết nàng lại lên cơn thần kinh gì nữa rồi.
Chẳng lẽ tuổi tác lớn, tự nhiên nổi lòng thương con à?
Thần kinh, quan tâm làm gì!
Ban ngày Tống Quân Trúc không điên khùng như vậy.
Đợi đến tối mới là thời điểm cô nàng bộc lộ bản chất điên khùng thật sự!
Thôi thì cứ theo nàng đi, miễn cho buổi tối nàng lại không vui, còn phải trả thù hắn gấp bội. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận