Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 296: Huyết mạch chí thân

Chương 296: Huyết mạch chí thân
Đát, đát, đát —— Hành lang bệnh viện vắng vẻ, ở chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người. Giày da thủ công đạp trên sàn nhà bóng loáng như gương, phát ra tiếng bước chân đều đều. Bành Minh Hải sốt ruột đến nỗi cà vạt cũng không thắt, trên cánh tay vội vàng khoác áo vest. Hắn lại đứng ở trước cửa phòng bệnh quen thuộc. Bành Minh Hải ngơ ngác ngẩng đầu, đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi, cuộc họp liên miên không nghỉ suốt ngày đêm đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của hắn. Lúc khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon một giấc, tiếng điện thoại chói tai giống như đòi mạng liên hồi vang lên, phảng phất như vô số mũi kim đâm thẳng vào huyệt Thái Dương. Lại đến. Mỗi khi tiếng chuông này vang lên, Bành Minh Hải liền biết muội muội thân yêu của hắn nhất định lại cho hắn một bất ngờ lớn. Hắn giống như người trông trẻ, chủ nhân tùy ý vứt vỏ dưa hấu trên mặt đất, hắn liền phải xoay người quét sạch sẽ toàn bộ, đảm bảo mặt đất không dính một hạt bụi. Trải qua thời gian dài, Bành Minh Hải đã theo bản năng cảm thấy sợ hãi tiếng chuông này. Nhưng đó là muội muội của hắn. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy muội muội, muội muội chỉ bé xíu như vậy, cứ nhỏ xíu như thế, giống chó con cuộn tròn, thống khổ nhíu mày. Hắn cảm thấy muội muội rất đau đớn, cảm giác huyết mạch tương liên khiến hắn cũng cảm thấy khó chịu thay cho muội muội. Hắn rất muốn ôm muội muội, hắn rất muốn nói với muội muội. Muội muội! Ca ca rất mong chờ con chào đời, ta đã làm một chiếc xích đu trong sân rồi, ta sẽ làm cho con một con búp bê thủ công, con ôm nó đi ngủ chắc chắn sẽ rất thoải mái! Ta mua cho con rất nhiều rất nhiều quần áo, con thích màu gì, màu hồng, hay là màu lam, màu đỏ cũng được, màu cam cũng rất hợp với bé gái! Chúng ta muốn mặc gì thì mặc cái đó! Yên tâm đi, con là muội muội thân yêu của ta, ta là ca ca thân yêu của con, chỉ cần con muốn, cả ngôi sao trên trời ta cũng hái cho con! Ta sẽ mãi tốt với con, ta vĩnh viễn sẽ không để ai bắt nạt con! Nhưng sự thật là hắn còn chưa kịp ôm muội muội thì muội muội đã bị đưa vào lồng kính, như một con búp bê cần được che chở cẩn thận, không ai được phép đến gần. Tim hắn đau xót cho muội muội, thế là hễ được cho phép, hắn nhất định sẽ chạy đến bệnh viện nhìn muội muội. Nhưng đó cũng chỉ là quá khứ. Tình thương của hắn dành cho muội muội đã bị mài mòn theo vô số phiền phức như cát trên sa mạc, hắn trơ mắt nhìn muội muội trở nên tàn ác như bây giờ. Hắn có tội, hắn là đồng lõa.
Bành Minh Hải hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra. Hắn đã cởi giày ở bên ngoài, không muốn để tiếng giày phát ra làm phiền muội muội. Bành Minh Hải cứng ngắc, không gây tiếng động, đi đến cạnh giường bệnh, buông mắt nhìn xuống. Đêm nay, tâm tình của Bành Minh Khê trồi sụt dữ dội, sau một lần cấp cứu nữa, nàng im lặng nằm trên giường bệnh. Sắc mặt nàng trắng bệch đến trong suốt, lông mày nhíu chặt, như đang chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng. Ốm đau quanh năm và uống thuốc liên tục đã tàn phá nghiêm trọng hệ thần kinh của nàng, khiến nàng trở nên khó nắm bắt. Không ai biết một giây sau nàng sẽ muốn làm gì, suy nghĩ của nàng đã không còn giống người bình thường nữa. Bành Minh Hải đưa tay ra, lơ lửng trong không trung, hắn muốn chạm vào đầu muội muội, nhưng lại sợ đánh thức muội muội. Đôi khi, Bành Minh Hải cũng tự hỏi, việc giữ muội muội lại chịu đựng đau đớn như thế này là tốt hay xấu. Thuốc tây, thuốc bắc, bài thuốc dân gian, thậm chí cả các loại đại sư đều đã mời đến, lúc đó trong phòng bệnh toàn là mùi hương khói, nhưng cơ thể của Bành Minh Khê chẳng thấy tiến triển tốt hơn chút nào. Có lúc, Bành Minh Hải nhìn thấy muội muội đau đến mức phải dùng nhiều thuốc giảm đau, hắn cũng muốn nói. Hay là thôi đi, cứ để cho nó đi. Thế nhưng, mẹ hắn lại dập đầu trước giường bệnh, dập đến trán rỉ máu, cầu xin Bành Minh Khê đừng chết, đừng chết. Bành Minh Hải lại không nói thành lời. Bành Minh Khê là mẹ mang thai mười tháng, cả ngày lẫn đêm không yên giấc, nôn mửa, toàn thân phù nề, cơ thể mất cân bằng kích thích tố khiến cảm xúc không kiểm soát, trên người xuất hiện vết rạn da do mang thai, hy sinh cả sắc đẹp lẫn cuộc sống, lại sinh mổ một lỗ lớn trên bụng mới sinh được đứa con này. Hắn muốn tước đoạt mạng sống của Bành Minh Khê sao? Mẹ hắn từ khi muội muội chào đời, một người duy vật chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần, gần như đã bái lạy hết các vị thần phật trên khắp thế giới. Mẹ biết là vô dụng, nhưng mẹ không còn cách nào. Đó là con của mẹ. Bành Minh Hải thở dài, thôi vậy. Thôi vậy. Cứ như vậy đi. Bành Minh Khê là em gái của hắn, chỉ cần hắn còn sống ngày nào, hắn sẽ bảo vệ em gái ngày đó. Đó là trách nhiệm của hắn.
“Anh đến rồi.” Khi Bành Minh Hải chuẩn bị quay người rời đi, Bành Minh Khê đột nhiên mở mắt, con ngươi đen láy dưới bóng đêm lóe lên ánh sáng. Bành Minh Hải khựng lại một lát, rồi đứng thẳng người, nhỏ giọng hỏi han. “Cơ thể thế nào rồi, anh gọi bác sĩ đến.”
“Không cần.” Bành Minh Khê rõ ràng là yếu ớt đến tái nhợt, nhìn như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay. Thế mà Bành Minh Hải lại vô cớ cảm thấy thấp hơn nàng một bậc. Bành Minh Hải không biết nên ở chung với em gái như thế nào nữa, tình huống của em gái hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng, thế nên hắn chỉ có thể gật đầu một cách khô khan.
“Ừm, vậy em có đói không.”
“Anh biết rõ Lục Tinh ở chỗ Tống Quân Trúc, sao anh không nói cho em?” Bành Minh Khê nhìn chằm chằm Bành Minh Hải, không chút nể tình. Trước đây, sau khi Lục Tinh đi, nàng đã mất ý thức ở bệnh viện trong một thời gian rất dài, những lúc tỉnh táo hiếm hoi, nàng gọi Bành Minh Hải bắt Lục Tinh trở lại. Nhưng lần nào Bành Minh Hải cũng nói đã phái người đi, đã phái người đi, mà mãi không tìm được người, cuối cùng còn nói Lục Tinh đã biến mất ở Thái Lan. Bành Minh Khê gần như đã nghĩ rằng Lục Tinh đã chết. Thế là đến khi gần đây nàng từ phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, nàng lập tức đi tìm tung tích của Lục Tinh. Chưa chết. Thậm chí Lục Tinh còn không xuất ngoại.
“Anh lừa em.” Đáy mắt Bành Minh Khê chứa đựng sự thất vọng, nàng đã từng vô cùng tin tưởng người ca ca này.
Bành Minh Hải cảm thấy đầu mình nặng trịch, khiến hắn gần như không thể nhìn thẳng vào mắt em gái. “Khi Lục Tinh ở bên cạnh em, anh định kỳ phái người kiểm tra tâm lý của nó, lần nào kết quả cũng đều tốt đẹp.”
“Anh cứ nghĩ là không sao, nhưng sau khi kết quả cứ luôn là tốt hoặc ưu tú, bác sĩ nói rất nghiêm túc với anh, không thể có ai có tâm lý luôn luôn ổn định như thế.”
“Ổn định đến thế, hoặc là vô tâm vô phế, hoặc là, đã phát điên rồi.”
“Anh sẽ không để một người điên ở bên cạnh em.”
Phòng bệnh chìm vào im lặng hồi lâu. Bành Minh Hải đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón sự lạnh nhạt của em gái nhưng hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay mình mát lạnh. Bàn tay trắng bệch lạnh ngắt của em gái đang nắm chặt tay hắn.
“Anh trai, anh là người nhà của em, em không trách anh.”
Ầm ——— Đầu óc Bành Minh Hải trống rỗng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe em gái nói những lời như vậy.
“Em biết rõ tình trạng cơ thể của mình, đèn tàn trong gió.”
“Em thích rất ít thứ.”
“Trước khi em qua đời, anh có thể giúp em một chuyện được không?”
“Anh trai, đây là tâm nguyện của em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận