Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 309: Nhẫn nhục chịu đựng

Sáng sớm, sương mù bao phủ Đế Đô, bầu trời lất phất mưa phùn bạc trắng, ánh mắt nhìn vào nơi ấy tựa như Thần tiên tùy ý phủ lên thế giới một lớp bụi sa mỏng manh. Trong màn xám mờ ảo, chiếc G63 tựa như một con quái thú bằng sắt thép đứng sừng sững trước cửa. Hai ngọn đèn xe trắng sáng rực rỡ mạnh mẽ phá tan màn sương, ngạo nghễ và đầy tao nhã tuyên cáo sự tồn tại của mình với thế giới. Giờ khắc này, Tống Quân Trúc cuối cùng đã hiểu câu nói kia. Cái gì mà "Tống Thái công câu cá, người nguyện mắc câu"? Thì ra đều đã chuẩn bị tâm lý "không quân" mà không ngờ lại thật sự câu được một con cá lớn! Tống Quân Trúc một tay chống lên thành cửa sổ xe, tiêu sái dựa vào, tay còn lại dùng xe làm bình phong, cẩn cẩn túy túy mở trình duyệt tìm kiếm tên của Ôn Linh Tú. Với sự cẩn trọng của dân nghiên cứu khoa học, Tống Quân Trúc cảm thấy cần phải xác nhận trước thông tin cơ bản của đối phương. Mở hình ảnh Ôn Linh Tú trên trình duyệt, Tống Quân Trúc lại ngẩng đầu nhìn Ôn Linh Tú đã xuống xe cách đó không xa. Ừm… Trang phục công sở, đúng, tóc buộc thấp, đúng, vóc dáng đầy đặn, đúng, nụ cười hiền hòa, đúng! Không sai! Chính là nàng, đúng là nàng! Tống Quân Trúc cảm thấy mình thật muốn có một cặp kính râm. Kính râm vừa đeo, khí thế tăng gấp bội, còn có thể hoàn toàn che đi ánh mắt nàng đang so sánh ảnh từ trên xuống dưới. Từ bên trong nhìn ra ngoài, nàng tuyệt đối giống như trấn định như núi, không hề hoang mang, một lão làng có mười năm kinh nghiệm đối phó tình địch! Cốc cốc cốc. Nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ xe, Tống Quân Trúc ngước mắt nhìn, Ôn Linh Tú hiền hòa đứng cạnh xe, hơi nghiêng người, khóe miệng tươi cười, da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, mày ngài thanh tú. Dù cho Ôn Linh Tú mặc áo sơ mi và áo khoác, ánh mắt của Tống Quân Trúc cũng theo bản năng rơi xuống ngực nàng. Tống Quân Trúc ngẩn người ra ba giây. Lục Tinh nói không sai, không ai có thể giỏi nhất ở tất cả mọi chuyện, việc tranh giành thứ nhất ở những chuyện vô vị thế này là không cần thiết! Mà nói đi cũng phải nói lại. Chân nàng dài hơn Ôn Linh Tú một mạng người. Không hề thua kém! Cửa sổ xe lại bị gõ nhẹ. Tống Quân Trúc hít sâu một hơi, đẩy cặp kính râm đang gác cao trên sống mũi, làm ra vẻ cao thâm khó lường, hạ cửa sổ xe xuống. “Tống giáo sư……” “Ôn tổng.” Tống Quân Trúc không để Ôn Linh Tú kịp nói, trực tiếp cắt ngang. Nàng biết Ôn Linh Tú đến đây vì chuyện gì, và Ôn Linh Tú cũng biết nàng ở đây là vì sao. Đi cùng nhau mà lại như đang làm ăn, giả vờ giả vịt, nói mãi mà không vào trọng điểm, chi bằng đi thẳng vào vấn đề. Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Linh Tú nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, hơi sửng sốt. Nhìn Tống Quân Trúc từ xa khác hoàn toàn với việc nhìn Tống Quân Trúc từ cự ly gần, đây là hai trải nghiệm khác biệt. Các người đẹp kiểu "nồng nhan" thường bị chê bai là ngũ quan quá nhiều, dẫn đến mất cân đối, thậm chí khi nhìn gần sẽ phát hiện ngũ quan không hề đẹp đẽ. Nhưng Tống Quân Trúc lại không có những khuyết điểm này. Dù cho Ôn Linh Tú có quan sát kỹ càng đến đâu ở cự ly gần, nàng cũng không thể tìm ra bất kỳ điểm xấu nào trên khuôn mặt của Tống Quân Trúc. Đây quả là người trúng xổ số gen, con cưng của Thượng Đế. “Ôn tổng, muốn đi uống chút gì đó không, trà hay cà phê?” Tống Quân Trúc tay đặt lên vô lăng, ánh mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp trông rất dễ bắt nạt trước mặt, không hề e dè khoe vẻ đẹp của mình. Nghe câu hỏi có vẻ tôn trọng ý kiến của mình, Ôn Linh Tú khựng lại chưa đầy một giây, gật đầu mỉm cười. “Đương nhiên rồi, cứ đến quán mà Tống giáo sư hay đi là được.” Đây là vẻ bình lặng dưới mặt hồ, còn bên trong thì sóng ngầm cuộn trào. Ôn Linh Tú rất rõ, câu hỏi của Tống Quân Trúc tựa như đang thân mật hỏi thăm nàng muốn uống gì, cân nhắc cho nàng. Nhưng. Tống Quân Trúc sau đó đưa ra lựa chọn của riêng mình, trà hoặc cà phê. Chỉ có hai lựa chọn. Trông có vẻ dân chủ, nhưng thực chất lại độc đoán. Ngươi chỉ có thể chọn trong phạm vi mà Tống Quân Trúc đưa ra. Vài ba câu ngắn ngủi, Ôn Linh Tú đã có phán đoán. Đây là một người đẹp tự luyến cuồng kèm theo cố chấp cuồng, đồng thời thường mang theo ham muốn kiểm soát và hủy diệt cực lớn, biểu hiện thường ngày là chuyên quyền độc đoán, ngang ngược bá đạo. Người này có lẽ thần kinh không ổn định. Ôn Linh Tú đưa ra kết luận trong lòng. Tất nhiên, đó không phải là lời chửi bới tình địch, mà là phán đoán lý tính. Trên đường đến, nàng đã nghiên cứu kỹ lưỡng những thành tựu mà Tống đại giáo sư đạt được, gọi là "tuổi trẻ tài cao" thì có phần không đủ, phải gọi là một đường hack level. Thiên tài thường công thành danh toại khi còn rất trẻ, điều đó rất hiển nhiên, Tống Quân Trúc đúng là một thiên tài theo định nghĩa. Có điều thiên tài luôn không giống với người thường. Nếu xí nghiệp muốn phát triển và chuyển mình, thì nhất định phải nuôi đủ nhân tài khoa học chuyên nghiệp. Ôn thị có kho nhân tài riêng, Ôn Linh Tú cũng đã gặp vô số thiên tài. Ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên rất mong manh. Đương nhiên trong số các thiên tài vẫn có người bình thường, nhưng người đó chắc chắn không phải Tống Quân Trúc. Người bình thường sẽ không canh ở cửa từ sáng sớm để ôm cây đợi thỏ, hỏi một người chưa gặp mặt được mấy lần rằng muốn uống trà hay cà phê. “Được, vậy thì mời Ôn tổng lên xe.” Rắc. Cửa xe mở khóa, Tống Quân Trúc nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Linh Tú bằng đôi mắt sâu thẳm. Ngồi lên xe của một kẻ điên thì rất nguy hiểm. Nhưng Ôn Linh Tú không hề do dự, mang theo nụ cười thản nhiên, kéo cửa ghế phụ lên xe. Cho dù đây có là con đường dẫn đến địa ngục, nàng cũng quyết không muốn rụt rè trước mặt tình địch. Tống Quân Trúc nhìn Ôn Linh Tú lên xe không chút do dự, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Trong mắt nàng, chủ tịch hay doanh nhân, tất cả đều là sói lang hổ báo, vì chút lợi ích mà ngay cả sĩ diện trên thương trường cũng chẳng cần, người như vậy sẽ hiểu rõ nhất sự nguy hiểm mà tránh né, tuyệt đối không đứng dưới tường sắp đổ. Thế mà Ôn Linh Tú lại cứ thế lên xe, không hề do dự. Tống Quân Trúc quay đầu nhìn sang Ôn Linh Tú ở ghế phụ. Nhìn bề ngoài, đây là một người phụ nữ xinh đẹp đặc biệt dễ bắt nạt, tính tình rất tốt, trên người tự mang hào quang dịu dàng ngoan ngoãn. Cứ như thể dù ngươi có làm chuyện gì quá đáng với nàng, nàng cũng sẽ mỉm cười ôm cổ ngươi, sau đó cắn chặt môi dưới nhẫn nhục chịu đựng, hết sức bao dung hành vi ác liệt của ngươi. “Sao vậy, Tống giáo sư?” Ôn Linh Tú nhẹ nhàng quay đầu, nở nụ cười dịu dàng với Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc đột nhiên hoàn hồn, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo! Nàng đã hiểu. Đây là lớp ngụy trang của Ôn Linh Tú. Có người xăm mình, nhuộm tóc, đính khuy, trang điểm theo phong cách Abi, cố gắng tỏ ra mình là người không dễ chọc, dùng cách đó để che giấu bản chất yếu đuối, sợ xã hội của mình. Có người lại lạnh lùng, kiệm lời, không thích đám đông, ít nói, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, để che giấu sự khao khát tình cảm con người. Vậy thì sẽ có những người dùng vẻ dịu dàng như gió xuân để làm lớp ngụy trang, chỉ chờ người ta mất cảnh giác, liền lập tức hóa thân thành cuồng phong bão tuyết, quét sạch mọi sinh mệnh. Ôn Linh Tú là người ngoài nóng trong lạnh. Tống Quân Trúc dời mắt, đạp ga. Con quái thú màu đen như một con báo săn ẩn mình trong bóng tối, mãnh liệt nhảy ra! Là nàng đã đánh giá thấp Ôn Linh Tú. Một người dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng, sẽ không thể ngồi vững vị trí ông chủ Ôn Thị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận