Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 310: Kart

Con Kart màu đen lao vun vút trên đại lộ buổi sớm, ép lên lá rụng, tung tóe nước đọng. “Tống Giáo Thụ, hạn chế tốc độ.” Ôn Linh Tú chăm chú nhìn về phía trước, không nhìn đồng hồ đo tốc độ mà vẫn lên tiếng nhắc nhở. Tống Quân Trúc cười khẩy một tiếng, đủ để thấy sự trào phúng. “Trong lòng ta có chừng mực.” Thế là Ôn Linh Tú không nói nữa, chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế phụ lái, đồng thời trơ mắt nhìn Tống Giáo Thụ ‘tạo phúc’ cho lão đầu bên cạnh vui vẻ. Cũng không phải ‘tạo phúc’ gì, chỉ là quẹt nhẹ một chút. Nếu như không phải bên trong xe lúc đó không phải lão đầu mà là một đôi tình nhân trẻ thì có lẽ xe của Tống Quân Trúc đã phải đền bù rồi. Mà sự thật chứng minh cho Tống Quân Trúc thấy rằng nàng cao hứng quá sớm. Những người hiện đại này quả thật không thích đi đường vòng, cặp tình nhân trẻ liếc nhìn vết xước trên xe của Tống Quân Trúc, vui sướng mười ngón đan xen nằm dài trên mặt đất. Cô gái đau khổ ôm đầu chàng trai, buồn bã khóc lóc. “Bảo bối, anh yêu em quá, lúc va chạm lại che đầu em vào ngực, không biết anh có bị chấn động não không, anh ngốc quá đi, thật là...” Chàng trai đau khổ nắm chặt tay cô gái, ôm đầu miễn cưỡng nói. “Không có… Không sao, bảo bối, đây... đây là nghĩa vụ của anh... Đàn ông là phải… Bảo vệ cô gái mình yêu… Nếu anh mà c..hết...” “Hay là cơm tối ăn trúng độc rồi?” Bên cạnh mấy người hóng chuyện vừa gặm hạt dưa vừa ngón chân cái ‘like’ nhiệt tình. Tống Quân Trúc liếc nhìn vị trí hai xe bị cọ xát, chỉ mất đi một lớp sơn nhỏ, nếu người mà bị thương thế kia thì chưa đến bệnh viện đã sớm khỏe lại rồi! “Tống Giáo Thụ, giải quyết riêng hay là...” Ôn Linh Tú hỏi. “Báo cảnh sát.” Tống Quân Trúc sắc mặt lạnh nhạt, “Tiền của ta nếu như có đứng trên cao ném cho người qua đường thì cũng sẽ không cho bọn lừa đảo.” “Vậy thì…” Những người xem vây quanh lắp bắp nhìn Tống Quân Trúc. “Chị ơi, chị chừng nào ném tiền, ném ở đâu vậy, có thể cho tụi em biết không?” Tống Quân Trúc nắm chặt tay. Tìm cảnh sát giao thông, công ty bảo hiểm đến, chỉ làm theo quy trình. Từ đầu đến cuối sắc mặt Tống Quân Trúc đều vô cùng khó coi. Chuyện này giống như bạn đã dùng hết khí lực toàn thân, Hoa Quang đem toàn bộ tài sản, muốn trước mặt tình địch thể hiện khí chất hào hoa phong nhã, kết quả đúng lúc đó tình địch lại nhẹ nhàng nhắc nhở bạn. Anh bạn à, trên răng anh dính rau rồi kìa. Má nó! Tống Quân Trúc nhìn vô lăng, nghĩ đến khả năng 'tạo nghiệp' chết cả thế giới của mình. Ôn Linh Tú bất đắc dĩ cười cười, đưa tay đặt lên tay nắm cửa, cười nhạt nói. “Tôi lái xe đi.” Một người vừa trải qua tai nạn giao thông tinh thần đang rất bất ổn, rất có thể sẽ làm ra chuyện ‘chết cùng nhau’ vĩ đại. Ôn Linh Tú cảm thấy mình không đáng chết trong tình huống này, thế là chủ động đề nghị muốn lái xe thay Tống Quân Trúc. “Cô?” Tống Quân Trúc đánh giá Ôn Linh Tú từ trên xuống dưới, chỉ nói một chữ nhưng ẩn ý chất vấn rất rõ ràng. Thường ngày nàng thích kín tiếng lái xe nên mới có thói quen tự lái xe một mình, nhưng một người như Ôn Linh Tú, ra ngoài đi lại chẳng khác nào hoàng đế xuống Giang Nam, xung quanh đều có người hầu hạ, một năm có thể chạm vào tay lái chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay chứ nhỉ? Nhận ra được sự nghi ngờ của Tống Quân Trúc, Ôn Linh Tú không hề tức giận, ngược lại lại từ tốn giải thích. “Tôi biết lái xe, tôi có thể cho cô xem bằng lái.” Tống Quân Trúc bán tín bán nghi. Ôn Linh Tú tiếp tục nói. “Hồi đại học, tôi là đội trưởng đội xe của trường.” Đội trưởng đội xe? Tống Quân Trúc cuối cùng cũng tin. Chỉ là không nghĩ tới, Ôn Linh Tú bây giờ nhìn thì có vẻ trầm ổn dịu dàng, nguyên lai hồi đại học còn tham gia đua xe? Không sao cả, nếu tình địch đã chịu lái xe cho mình, sao mình không cần chứ! Tống Quân Trúc hài lòng ngồi ghế phụ, cửa xe đóng lại, xe khởi động. Nếu phong cách lái xe của Tống Quân Trúc là kiểu người 'không tuân thủ luật giao thông mà luôn thích gây họa', thì phong cách lái xe của Ôn Linh Tú chính là người chấp hành nghiêm chỉnh luật pháp, thỉnh thoảng còn chờ cụ bà băng qua đường giống như ‘thánh mẫu’. Xe chạy vững vàng, Tống Quân Trúc lần đầu tiên cảm thấy ngồi xe mà lại buồn ngủ. “Ôn Tổng lái xe kiểu này, làm thế nào mà lên được chức đội trưởng đội xe vậy?” “Tôi lái xe trong đội khác với xe này.” “Khác cái gì chứ, không phải đều là xe chạy bằng xăng sao, lẽ nào cô chạy bằng năng lượng mới?” “Không phải, xe tôi lái là Kart, tôi là đội trưởng đội Kart của trường.” “…Cô lấy bằng lái hồi nào?” “Năm nay.” Tống Quân Trúc da đầu tê rần, nhắm mắt rồi lại mở bừng ra, bắt đầu suy xét khả năng cướp tay lái. Nàng nhìn tay lái, nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của Ôn Linh Tú…Người phụ nữ này là cố ý! Xe dừng vững vàng, người hầu ân cần mở cửa xe, hoan nghênh Tống Quân Trúc cùng Ôn Linh Tú quang lâm. Tống Quân Trúc không vào phòng riêng, mà chọn ngồi ở vị trí vắng vẻ. Mảng lớn kính một chiều có thể để khách ngồi tại chỗ ung dung nhìn mưa phùn lất phất, nhìn dòng người vội vã, nhìn khu phố xe cộ qua lại, sau đó cúi đầu chậm rãi uống một ngụm cà phê, cảm giác ưu việt trào dâng mà cảm thán một câu 'tháng năm tĩnh lặng'. Chỉ là lúc này, Tống Quân Trúc hoàn toàn không có chút nào cảm nhận được 'tháng năm tĩnh lặng' cả. Nàng quá xem thường Ôn Linh Tú, đến mức từ đầu tới giờ đều bị đối phương dắt đi. “Ý của Ôn Tổng là, hẹn người của tôi đơn độc gặp mặt là vì cô đã nói hết tâm tư của mình với người đó?” “Chuyện này không khác gì việc chồng đưa vợ đi gặp tình nhân, còn mình đứng ở cửa canh chừng sao?” “Tôi trong lòng Ôn Tổng lại ‘uất ức’ như vậy sao?” Tống Quân Trúc cảm thấy Ôn Linh Tú không hổ là dân làm ăn, vậy mà có thể dùng bộ dạng hiền dịu mẫu tính bao dung ngàn vạn đó để nói ra những lời mặt dày như thế. Ôn Linh Tú không lấy làm hổ thẹn, ngược lại bình tĩnh bưng cà phê uống một ngụm, sau đó gật đầu. “Là vậy đó, tôi muốn gặp Lục Tinh.” Tống Quân Trúc kinh hãi. Nàng thật sự đã đánh giá thấp độ dày da mặt của dân làm ăn rồi, cái mặt này nếu ném xuống Thái Bình Dương có thể trực tiếp sinh ra lục địa thứ tám, nhảy lên trở thành kỳ quan thứ chín của thế giới luôn ấy chứ. Thế là Tống Quân Trúc từ bỏ việc vòng vo chiến thuật, lựa chọn nói thẳng. “Thứ nhất, hiện tại Lục Tinh là người của tôi, một người ‘khách cũ’ như cô có cái gì tư cách nói những lời đó?” “Thứ hai, nếu như cô muốn dùng tiền thì chắc vốn lưu động của cô cũng không có nhiều hơn tôi.” “Cuối cùng, nếu cô dám nói Lục Tinh thực sự thích cô, đồng thời đó là sự thật, vậy tôi không có gì để nói.” Tống Quân Trúc đặt điện thoại lên bàn, mở danh bạ rồi đẩy qua. “Đây là số của Lục Tinh, cô gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy đi, nói rằng cô đã giải quyết tôi rồi, muốn dẫn cậu ấy về nhà.” “Nếu Lục Tinh đồng ý, vậy tôi lập tức giải trừ hiệp ước, chúc cho đôi uyên ương các cô được đoàn tụ.” “Ôn Tổng, cô có dám không?” P/s: Trung thu sắp đến rồi, đã phân tay xong xuôi, chuyên tâm phục vụ lão đăng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận