Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 391: Tương tương cất cất

"Chương 391: Tương tương cất cất “Con ếch thú, con gái yêu dấu, tài khoản của người này giống như bị xóa vậy.” Liễu Thiên Lâm luôn luôn coi trời bằng vung, không xem ai ra gì. Cho nên, dù hắn có hổ thẹn với Liễu Khanh Khanh, nhưng vẫn không chút gánh nặng trong lòng mà thoải mái nhìn màn hình điện thoại của Liễu Khanh Khanh. Nhìn chưa hết, hắn còn phát ra một tiếng cảm thán. Không còn cách nào. Liễu Thiên Lâm cả đời thích xem náo nhiệt nhất. Hắn muốn làm thần phụ, ngoài việc vì quần áo đẹp ra, chủ yếu vẫn là muốn nghe những kẻ kia sám hối, kể chuyện bát quái. Việc này đặc biệt vô đạo đức, nhưng hắn từ trước cũng không có sở thích này. Nghĩ như vậy, Liễu Thiên Lâm càng có vẻ chính nghĩa hơn. Thế là hắn tự tin mở miệng nói.
“Nhưng mà, nó xóa tài khoản cũng tốt.” “Vừa hay, hắn không tham gia chuyến đi này, chia đều xong tài sản hai con thanh thản ổn định yêu đương đi, tốt biết bao nhiêu.” “Ta nghĩ hết cho hai con rồi, ta tống khứ hắn quá khứ, ấy, sạch sẽ!” “Trước khi tốt nghiệp thì vun đắp tình cảm, tốt nghiệp liền kết hôn! Sau đó ba năm ôm hai, một đứa theo họ hắn, một đứa theo họ con, ta cũng coi như có người kế nghiệp, hắc hắc......” Liễu Thiên Lâm càng nói càng tự tin. Đến cuối cùng còn ôm cây thập tự giá sáng bạc, vừa nói vừa ngà ngà say. Liễu Khanh Khanh không trả lời người cha ruột không đáng tin bên cạnh, mà trực tiếp ấn mở tài khoản Lục Tinh.
Đã xóa.
Chữ đỏ tươi rõ ràng nhắc nhở nàng. Không có. Cứ như vậy xóa sạch không còn gì nữa. Liễu Khanh Khanh bất lực ngã xuống ghế salon, mái tóc hồng rủ xuống mặt, hai mắt thất thần. Câu “ngày về không chừng” là có ý gì? Câu “có thể ngày mai trở về, cũng có thể vĩnh viễn không quay lại” là có ý gì? Hiện tại nàng sở dĩ còn chưa phát điên, sở dĩ còn có thể tỉnh táo ngồi ở đây, là vì nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại Lục Tinh trong trường học.
Nhưng mà bây giờ.
Lục Tinh có ý gì? Rốt cuộc là đi du lịch nước ngoài hay là định cư ở nước ngoài? Thế giới rộng lớn như đại dương bao la, Lục Tinh giống như một giọt nước hòa vào biển lớn. Vậy làm sao nàng tìm được hắn? Chẳng lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại Lục Tinh?
Nghĩ đến khả năng này, một cảm giác hoảng loạn to lớn ập đến, bao trùm lên toàn bộ trái tim nàng. Liễu Khanh Khanh hoảng hốt đến mức tay run lên, nàng không ngừng tự nhủ.
“Sẽ trở lại, sẽ trở lại, sẽ trở lại…Ô ô ô…Sẽ sẽ…” Liễu Khanh Khanh nói đến nửa chừng thì không nói được nữa, ôm đầu gục xuống gối, yếu ớt run rẩy và khóc nức nở. Nàng biết rất rõ. Đây hoàn toàn chỉ là tự an ủi, ai cũng không đoán được tâm ý của Lục Tinh. Nếu hắn thật sự sẽ không quay lại nữa thì sao? Dựa vào năng lực và tiền bạc của Lục Tinh, hắn có thể sống rất tốt ở nước ngoài.
“Ấy, Khanh Khanh, con đừng khóc mà!” Nếu là người khác, cho dù có thảm đến đâu, Liễu Thiên Lâm cũng có thể ung dung xem như đang xem trò vui. Nhưng Liễu Khanh Khanh thì không được. Đây là cô con gái thiệt thòi nhất của hắn. Liễu Thiên Lâm căn bản không đứng dậy, cứ thế ngồi bệt xuống thảm cạnh ghế salon. Haizz. Thật sự là trước kia tạo nghiệp, giờ nhất định phải trả lại.
“Con muốn đi tìm hắn.” Trong giọng Liễu Khanh Khanh lộ vẻ nghẹn ngào, nàng khẩn cầu kéo tay Liễu Thiên Lâm.
“Cha, cho con đi đi.” “Không được.” Liễu Thiên Lâm cự tuyệt rất dứt khoát. Việc này liên quan đến tiền bạc, không thể thương lượng, dựa vào cái gì lại mang tiền của Liễu Khanh Khanh cho người khác? Nhưng. Với một người từ nhỏ đã như cá gặp nước trong chốn ăn chơi như hắn, lại có thể dạy cho cô con gái ngây thơ của mình vài chiêu.
“Nghe cha nói đã A Khanh Khanh.” “Cha biết con đang rất vội, nhưng đừng vội…Ngao ngao ngao đừng đi đừng đi!” Liễu Khanh Khanh vừa nghe được 2 giây đã nhấc chân bỏ đi. Liễu Thiên Lâm nằm rạp trên đất ôm lấy giày Liễu Khanh Khanh, cố gắng vãn hồi, kêu lớn.
“Cha có cách, cha thật sự có cách! Cha có thể khiến hai con ở cùng nhau!!!” Trong chớp mắt. Hắn cảm thấy Liễu Khanh Khanh dừng lại. Ê u cha ơi. Chiêu này vẫn hiệu quả đấy chứ! Liễu Thiên Lâm thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp phóng khoáng nằm vật ra đất, mặt dán thảm lầm bầm nói.
“Cha thật sự có cách.” “Nhưng mà cha có một điều kiện, cha nói cho con biết sau, con phải chờ đến khi chia xong tiền rồi mới rời khỏi đây.” Liễu Khanh Khanh đứng tại chỗ trầm mặc nhìn chằm chằm người…cha ruột giống một đám bùn. Đôi khi nàng cảm thấy, những người như Liễu Thiên Lâm không hề giống người đồng trang lứa. Nhưng về kinh nghiệm tình cảm, Liễu Thiên Lâm quả thực hơn nàng rất nhiều. Dừng một lát, Liễu Khanh Khanh bước qua cánh tay Liễu Thiên Lâm, lại ngồi về ghế salon, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi nói, làm sao theo đuổi người.” “Đuổi người lại rất đơn giản, cha bình thường trực tiếp hỏi có muốn làm bạn gái cha không, chưa ai từ chối cả.” Liễu Thiên Lâm đắc ý kể chiến tích huy hoàng của mình. Đáp lại hắn là ánh mắt lạnh lùng của Liễu Khanh Khanh.
“Ờ…thôi thôi được rồi, dù sao con cũng không giống cha, phong lưu đa tình như thế, vậy cha sẽ phân tích cho con một chút.” Liễu Thiên Lâm xoay mình bò dậy, lại khoanh chân ngồi dưới đất trên nệm, bẻ ngón tay nói.
“Con muốn theo đuổi một người, con phải nghĩ xem hắn khát vọng điều gì, có phải muốn tiền không, muốn túi không, muốn nhà, muốn xe hay muốn châu báu đồ trang sức không?” Liễu Khanh Khanh lại muốn đi rồi. Liễu Thiên Lâm lập tức ngăn đường lui của nàng, tăng nhanh tốc độ nói.
“Nhưng mà! But! Bao nhiêu cũng không đủ!” “Cha nghiên cứu thằng nhóc kia rồi, có thể kết luận là mấy thứ này hắn đều không khát vọng.” “Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Liễu Thiên Lâm cố ý kéo dài giọng, muốn tạo sự lo lắng. Đáp lại hắn là ánh mắt trầm mặc hơn của Liễu Khanh Khanh. Haizz, được rồi. Liễu Thiên Lâm nghiêm chỉnh lại, thành thật nói.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể lợi dụng nhược điểm của hắn.” “Không được phép động đến ông bà của Lục Tinh.” Liễu Khanh Khanh lập tức cảnh cáo.
Liễu Thiên Lâm mở to hai mắt, tan nát cõi lòng nói.
“Con coi cha là người như thế nào rồi!” “Ý cha là, thằng nhóc đó là một người có ý thức trách nhiệm rất cao.” “Cha sẽ tìm một cơ hội chuốc cho hắn say khướt, hai con tương tương nhương nhương, sau đó con có thai, chắc chắn hắn không thể rời con được.” Liễu Khanh Khanh đau cả đầu, đứng lên bỏ đi. Đúng là nàng không nên tin Liễu Thiên Lâm có thể nói ra lời đứng đắn gì.
“Hoặc là, con hãy làm tri kỷ tỷ tỷ của hắn trên mạng.” “Mọi chuyện cần đều phải giữ im lặng trong lòng, người sẽ hư mất, cho nên hắn nhất định phải tìm người để tâm sự.” “Hắn có thể tìm ai tâm sự? Tìm ông bà sao? Hay tìm mấy vị khách quen?” “Đều không thể, đây chính là cơ hội của con.” “Nếu con nguyện ý cả đời làm tri kỷ tỷ tỷ của hắn ở thế giới ảo, biết được tâm sự của hắn nhưng vĩnh viễn không thể chạm đến hắn.” “Như vậy cũng là một cách.” Liễu Thiên Lâm dựa lưng vào ghế salon, xuyên qua lớp kính trong suốt, nhìn đàn cá vui vẻ bơi lội. Liễu Khanh Khanh im lặng rất lâu… “Tiểu Liễu Tổng.” “Ừ.” Liễu Thiên Lâm không biểu cảm bước ra từ quán ăn tư nhân kiểu Thủy tộc, mấy trợ lý và vệ sĩ mặc đồ vest đen đã chờ sẵn ngoài cửa. Đối diện với tiếng chào hỏi của cấp dưới, hắn khẽ gật đầu.
“Tiểu Liễu Tổng, những việc ngài muốn điều tra, chúng tôi đang tiến hành.” “Ừ.” Liễu Thiên Lâm chỉnh lại chiếc áo bào thần phụ bằng sợi tổng hợp đắt tiền, tao nhã ung dung bước vào trong xe. Mấy chiếc xe đen phóng đi khỏi biệt thự. Liễu Thiên Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm bao phủ, khẽ thở dài thì thầm.
“Con gái yêu dấu của ta, cảm giác đạo đức của con thật sự quá cao.” Muốn có được một người, chính là phải dùng thủ đoạn, phải giả bộ tàn nhẫn, phải tính toán cặn kẽ đấy a! Nhưng không sao. Ai bảo Liễu Khanh Khanh là con gái ruột của hắn chứ? Liễu Thiên Lâm nhắm mắt, tựa đầu vào thành ghế. Cảm giác đạo đức của hắn đủ thấp, đủ thấp để đưa Liễu Khanh Khanh đến con đường hạnh phúc. Cái gì là tri kỷ tỷ tỷ, cái gì tài khoản online. Tất cả đều là nhảm nhí! Kế hoạch của hắn trước giờ không hề thay đổi, từ đầu đến cuối đều chỉ có một! Liễu Thiên Lâm rất hứng thú. Lục Tinh chẳng phải cảm giác đạo đức rất cao sao? Ý thức trách nhiệm không phải rất mạnh sao? Vậy nếu Lục Tinh và Liễu Khanh Khanh phát sinh quan hệ, thậm chí Liễu Khanh Khanh còn mang thai thì sao? Hắn lại muốn xem xem. Khi nguyên tắc nghề nghiệp và trách nhiệm đạo đức mâu thuẫn, Lục Tinh sẽ chọn cái nào.
“Đời người mà.” Liễu Thiên Lâm nắm chặt cây Thập Tự giá bạc trong tay, khóe miệng cong lên.
“Ở đâu cũng toàn là điều thú vị.”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận