Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 247: Bữa tối cuối cùng

Chương 247: Bữa tối cuối cùng!
Xong! Giờ khắc này, trong lòng Triệu Bí Thư chỉ còn lại một câu nói như vậy. Vừa rồi nàng thậm chí còn âm u suy nghĩ, nếu Lục Tinh thật sự là kẻ b·ắt c·óc, vậy thì ngoài việc phải hi sinh hắn ra, mọi người đều có thể có kết cục tốt, còn nàng thì sẽ không bị truy cứu sai sót truyền đạt thông tin nghiêm trọng. Nhưng Lục Tinh không phải. Niếp Niếp vẫn khỏe mạnh đứng ở đó, trong đám người có người khó tin tự nhủ: "Không thể nào! Rõ ràng chúng ta đã tìm ở lầu ba rồi mà!"
Niếp Niếp vừa bước ra khỏi thang máy, chạy lon ton đến chỗ Lục Tinh, ôm lấy chân hắn. Đợi Lục Tinh ôm mình lên, Niếp Niếp sờ trán Lục Tinh: "Ba ba, ba thấy đỡ hơn chưa?"
Lục Tinh áy náy nói: "Xin lỗi con, ba định trốn tìm với con, ai ngờ lại ngủ quên trong tủ quần áo, xin lỗi, xin lỗi con." Hắn liên tục nói xin lỗi, thật sự cảm thấy mình quá tắc trách. May mà Niếp Niếp không sao, nếu con bé có chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ tự t·ử.
Niếp Niếp dùng đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ lên mặt Lục Tinh, kéo khóe miệng hắn lên thành nụ cười, rồi nói giọng ngọng nghịu: "Không sao đâu ba ơi, ba bị ốm mà!"
"Khi Niếp Niếp bị ốm, con cũng hay buồn ngủ lắm!"
Bị ốm? Ôn Linh Tú giật mình, vội ngẩng đầu nhìn mặt Lục Tinh. Nhưng mà… Ngoài việc trán hơi sưng đỏ, Lục Tinh chẳng có vẻ gì là đang ốm cả?
"Ba ba hay trốn một chỗ thôi, con biết tỏng rồi! Lúc con tìm thấy ba, ba đang dựa vào tủ quần áo ngủ gật, con còn đắp chăn cho ba nữa đấy!" Niếp Niếp nói xong có chút buồn rầu: "Nhưng lúc đó cổ ba hơi nóng, chắc là không nên đắp chăn nhỉ? Mà khi con bị ốm, ba mẹ vẫn luôn nói phải đắp kín chăn."
Lục Tinh bật cười, cổ họng nghẹn ngào, cố tỏ ra vui vẻ nói: "Vậy vừa rồi con đã đi đâu?"
"Hì hì." Niếp Niếp ngượng ngùng cười: "Con ngủ quên trong tủ quần áo sát vách của ba, ngủ trong đó thoải mái lắm!"
Im lặng – Sau câu nói của Niếp Niếp, cả căn biệt thự rơi vào im lặng. Thảo nào lúc nãy không ai tìm thấy Lục Tinh và Niếp Niếp, hóa ra cả hai đều ngủ trong tủ quần áo, người ta có đi tìm người cũng đâu dám xông vào tủ quần áo riêng tư của Ôn Tổng chứ.
Lục Tinh thở phào một hơi, cười nói: "Hôm nay ngủ nhiều quá rồi, chắc tối không ngủ được nữa quá."
Niếp Niếp chui ra khỏi lòng Lục Tinh, giang hai tay về phía Ôn Linh Tú: "Con sẽ không! Còn nữa, con muốn chúc mừng sinh nhật mẹ!"
Sinh nhật? Ôn Linh Tú như vừa tỉnh mộng. Trước giờ nàng không mấy để tâm đến sinh nhật, hai năm trước sinh nhật nàng toàn rơi vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật, lúc đó Lục Tinh không được phục vụ nên anh cũng không đến. Lâu dần, sinh nhật với Ôn Linh Tú chỉ là một ngày lễ vô vị, nàng đã rất lâu không tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay… Hôm nay là thứ Sáu, là ngày Lục Tinh được phục vụ. Đây là cái sinh nhật đầu tiên, có lẽ cũng là cuối cùng mà Lục Tinh dành cho nàng. Sinh nhật… Lúc này Ôn Linh Tú mới để ý đến những dải lụa màu, bong bóng và dòng chữ happy birthday được treo giữa nhà, nàng muốn cười nhưng khóe miệng lại nặng trĩu như đeo đá, không sao nhếch lên được.
Sinh nhật… Thảo nào Lục Tinh đón Niếp Niếp về sớm như vậy, thì ra là để chuẩn bị mấy thứ này. Còn nàng thì sao? Nàng đã vì nghe lời Ngụy Văn Hải, thà tin có còn hơn không mà lại để đám cảnh s·á·t và vệ sĩ làm tổn thương Lục Tinh. Sao lại thế này? Vì sao lại thành ra như vậy? Sao nàng lại vì mấy câu châm ngòi của Ngụy Văn Hải mà sinh ra tâm tình dao động dữ dội như vậy? Chẳng lẽ vì khi nói về người yêu nhất, nàng lại nhớ đến Lục Tinh trước Niếp Niếp nên cảm thấy áy náy rồi dẫn đến rối bời?
Ôn Linh Tú cụp mắt, trái tim bình thản bấy lâu nay giờ chấn động kịch liệt, mọi cảm xúc rối tung cả lên.
Ngụy Văn Hải, ta nhất định g·iết ngươi.
Nhìn phản ứng của Ôn A Di, Lục Tinh đoán ra đại khái, hẳn là đã xảy ra một vài vấn đề. Tựa như việc nịnh nọt lãnh đạo, phải khéo léo tránh gây phản tác dụng.
Nhưng hắn không muốn bận tâm, chỉ muốn kết thúc mọi chuyện cho nhanh. Thế là Lục Tinh nháy mắt ra hiệu cho Triệu Bí Thư, Triệu Bí Thư hiểu ý, nhanh chóng dẫn trợ lý và thư ký đưa những người khác rời đi. Chỉ trong vài phút, căn biệt thự vốn đầy người bỗng trở nên trống rỗng, chỉ còn Lục Tinh, Ôn Linh Tú và Niếp Niếp.
"Tốt rồi, mẹ về rồi, Niếp Niếp muốn làm gì nào?"
Lục Tinh vào bếp, bưng từng đĩa đồ ăn nóng hổi đã làm sẵn ra, còn Niếp Niếp thì vội lấy thiệp chúc mừng ra, giọng non nớt: "Đây là quà sinh nhật cho mẹ!"
"Cảm ơn con yêu, mẹ thích lắm." Ôn Linh Tú siết chặt tấm thiệp, mắt lại hoàn toàn dán chặt vào bóng lưng Lục Tinh trong bếp.
Không đúng, có gì đó sai sai. Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng, nàng không thể tưởng tượng được Lục Tinh đang nghĩ gì, nhưng anh hết lần này đến lần khác vẫn cứ cười. Như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, như thể mọi sự ồn ào vừa nãy chưa hề tồn tại.
Không phải. Ôn Linh Tú cúi đầu, vừa rồi những chuyện đó đã xảy ra rồi.
Lục Tinh giờ bình tĩnh như núi, nhưng nàng biết rõ, nếu không có Niếp Niếp ở đây, Lục Tinh đã biến thành một ngọn núi lửa, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Khi Lục Tinh bưng một chiếc bánh kem nhỏ có cắm nến ra, rồi tươi cười nói nàng hãy ước nguyện, cảm giác bất an của nàng đạt đến đỉnh điểm. Nàng muốn giải thích gì đó nhưng Lục Tinh không cho nàng cơ hội, hễ nàng vừa mở miệng, Lục Tinh sẽ lập tức lái sang chuyện khác.
"Ước đi." Lục Tinh cười.
Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang lay lắt, trầm mặc một lúc rồi thổi tắt.
"Hoan hô!!!"
"Oa!!!"
Lục Tinh và Niếp Niếp cùng nhau vỗ tay, hệt như một gia đình hạnh phúc.
Ôn Linh Tú do dự nhìn Lục Tinh: "Ta vừa mới ước nguyện...""Đừng nói." Lục Tinh cười đưa dao cắt bánh cho Ôn A Di: "Nói ra thì không linh nghiệm nữa."
Nhìn Lục Tinh đang cong môi cười, ánh mắt bình tĩnh, Ôn Linh Tú nghĩ: Anh cảm thấy ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm hay là anh vốn dĩ không muốn nghe?
Sau bữa cơm tối, Lục Tinh bưng từ trong bếp ra một bát mì trường thọ nóng hổi đặt trước mặt nàng, vừa cười vừa nói: "Phải ăn cơm cho ngon, sống lâu trăm tuổi."
Sống lâu trăm tuổi.
Ôn Linh Tú cảm thấy đèn chùm trong phòng ăn có vấn đề, nếu không sao nàng lại không thấy rõ vẻ mặt của Lục Tinh thế kia?
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận