Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 453: đếN chết không đổi

Chương 453: Đến chết không đổi
“Ta đi, điện thoại di động vang lên, ta rốt cuộc muốn từ người tiền sử tiến hóa thành người hiện đại rồi sao?!” Lục Tinh vốn đang nằm sấp trên gối nhìn mấy cuốn tạp chí kia. Kết quả nghe được tiếng thông báo tin nhắn đã lâu, cả người kích động nhảy dựng lên.
Thông thông! Rốt cuộc có sóng rồi! Tim kịch liệt, tay run rẩy, Lục Tinh nâng niu chiếc điện thoại di động của mình, sau đó liếc nhìn vạch sóng...
“Hả? Vẫn tín hiệu yếu thế này?!” Không phải chứ. Vậy tin nhắn này là sao tới? Chẳng lẽ là vì quá gần? Lục Tinh kích động, hết sức kích động. Hắn im lặng ngồi trên thảm, rút cái gối ôm kê sau lưng, mở điện thoại xem qua.
“Hay là số lạ.” Ấn mở tin nhắn, xem nội dung.
[Cẩu vật, đừng quên ta.]
“Ai vậy, vừa vào đã mắng người hả?” Lục Tinh vừa thấy ba chữ đã bị mắng. Khoan đã. Mấy chữ phía sau có ý gì? Lục Tinh đột nhiên ngồi thẳng dậy, cẩn thận nhìn số lạ kia. Từ khi xóa hết mấy tài khoản cũ, hắn ngay cả điện thoại cũng vứt bỏ rồi. Điện thoại bị mất, chứ đừng nói chi mấy số điện thoại của khách hàng. Nhưng là một tên thợ săn chuyên nghiệp có tâm, việc nhớ số điện thoại khách hàng là điều cơ bản nhất. Tên thợ săn Lục nào đó, càng nhìn dãy số này lại càng thấy quen quen.
Lục Tinh cúi đầu, miệng lẩm bẩm đọc thuộc dãy số. “0520 là Ôn A Di... 0209 là người máy... 1030 là trà xanh kia... Số này, số này là... Hạ Dạ Sương!” Hắn rốt cuộc đọc xong, đột nhiên ngây ra.
“Ngọa Tào!” Lục Tinh lúc này là thật sự nhảy dựng lên. Hạ Dạ Sương, phong cách làm việc của nàng ta chính là đi thẳng vào vấn đề, rất ngang tàng. Nàng chưa bao giờ để người khác nghĩ rằng nàng dễ bắt nạt, cũng chưa bao giờ chịu yếu thế trước ai. Vậy tin nhắn này là có ý gì? Trong tin nhắn nồng đậm sự bi thương và ý muốn cáo biệt là có ý gì?
“Tỷ à, đừng làm.” Lục Tinh như người bệnh sắp chết ngồi dậy. Con Kim Mao này sao lâu như vậy mà không có động tĩnh, chẳng lẽ vừa lên đã làm hắn hú hồn? Lục Tinh hoảng hốt bò dậy khỏi thảm, vội vàng làm đổ chiếc cốc thủy tinh trên bàn.
“Choang!”
Uỳnh uỳnh! Cốc thủy tinh lăn lóc trên sàn, cuối cùng dừng lại ngay dưới chân hắn. Lục Tinh cúi đầu, ngơ ngác nhìn mảnh thủy tinh trong suốt, ánh đèn vàng ấm chiếu ra thứ ánh sáng dịu dàng. Vàng óng ánh...
[Đồ ngốc, hôm nay ngươi làm ta sợ muốn chết, tức điên, ta muốn bỏ ớt vào cơm của ngươi, cho ngươi cay khóc!]
[Không thể cho, dựa vào cái gì mà nhường phần của ta cho nàng ta chứ?]
[Đồ ngốc, có phải ngươi không vui không, đừng nghĩ nữa, nào nào.]
[Lục Tinh, chuyện này không công bằng.]
[Nếu có một ngày ta gặp người mình thích, ta muốn dạy hắn chơi đàn! Ta hát, hắn làm đệm cho ta, chúng ta cùng nhau chia sẻ những tiếng reo hò và tràng pháo tay! Từ đó về sau, mỗi một ca từ ta hát đều có dấu ấn của hắn!]
[Lục Tinh, ta ghét ngươi.]
Thiếu nữ tóc vàng ngồi trên hàng rào của cây cầu lớn, phía dưới là dòng nước sông chảy xiết, nàng quay đầu lộ ra nụ cười kiêu ngạo như thường ngày. Một giây sau. Nàng chìm vào trong dòng nước xiết...
Tay Lục Tinh buông thõng đột nhiên run lên. Những mộng cũ tưởng đã quên bỗng trỗi dậy, như tuyết lở trên núi ở nơi đất khách quê người, gào thét ập tới, xông thẳng về phía hắn. Những thứ hắn cố tình lựa chọn lãng quên trước đây đều chưa bao giờ thực sự biến mất. Chúng chỉ đang lẳng lặng ẩn nấp, chờ thời cơ thích hợp để giáng cho hắn một đòn cảnh cáo!
“Không được, tuyệt đối không được.” Lục Tinh vừa nhắn tin lại vào số kia, vừa nhanh chóng mặc quần áo trong lúc chờ kết nối.
Tút tút tút-
“Tỷ à, thật sự không cần đâu mà.”
Tút tút tút-
“Chết tiệt, nhanh mặc vào!”
Tút tút tút-
Càng nhanh càng chậm, càng nhanh càng sai, cuối cùng hắn gần như run rẩy kéo khóa giày. Đầu bên kia điện thoại không ai bắt máy, Lục Tinh thay xong quần áo đẩy cửa phòng, gió tuyết ập thẳng vào mặt, lạnh lẽo cứng như dao, muốn khoét từng khối thịt trên mặt người. Lục Tinh sững sờ đứng ở cửa, nhìn thế giới băng thiên tuyết địa, lý trí chậm rãi quay về.
Hắn đi đâu tìm Hạ Dạ Sương đây? Trời đất bao la, hắn đi đâu để tìm được Hạ Dạ Sương?
Khi đứng bên ngoài, tín hiệu tốt hơn một vạch, Lục Tinh kiên trì gọi thêm mấy cuộc nữa. Đến cuộc gọi thứ ba sắp tắt thì—
“...A lô...Mau tới đón bọn tôi, bọn tôi sắp không xong rồi...Tôi cho cậu mười triệu...” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam yếu ớt.
Lục Tinh sững người, nghe thấy tiếng gió rít cùng tần số với bên mình, lập tức hiểu ra. “Địa chỉ, có mấy người, tôi đến tìm mọi người.”
Có mục tiêu, Lục Tinh bỗng yên tâm hơn, cái này vẫn tốt hơn so với con ruồi không đầu nhiều. May mắn, may mắn. “May mà không phải tự tử.” Lục Tinh sờ lên trán, rõ ràng trời lạnh thế mà mồ hôi lạnh đã túa ra.
Hắn không muốn tiểu Kim Mao chết. Trong tất cả khách hàng, tiểu Kim Mao nhìn thì phiền phức nhưng thật ra lại rất dễ. Tin xấu: Nàng dễ cháy dễ nổ. Tin tốt: Nhưng dễ dỗ dành, dễ vuốt lông. Hạ Dạ Sương không phải đứa trẻ hư hỏng.
Bất quá nghe đầu kia nói có ba người, Lục Tinh vẫn nhịn không được cạn lời. Ba người đều không biết tự lo liệu thân mình hay sao. Hắn nghĩ một lúc, quay vào phòng lấy thêm quần áo, lôi từ trong góc ra hai ván trượt tuyết, rồi buộc hai đầu dây thừng vào đằng trước. Một người còn được, ba người thì hắn gánh không nổi. Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, quân tử tạo khác biệt bởi những việc họ làm, kẻ khéo léo là nhờ những công cụ họ dùng. Mang theo những vật dụng lỉnh kỉnh, sư phó Lục cuối cùng cũng lên đường!
… “Chỉ có ba người các người thôi hả?”
Lục Tinh thô bạo quẳng hai sợi dây thừng xuống đất, nhìn ba người nằm la liệt dưới đất, vội vàng chạy tới xem xét. Hắn trực tiếp bỏ qua một nam một nữ, đi đến chỗ Kim Mao nhìn thử.
“Sư phụ...nhìn xem bạn gái tôi sao rồi...” Một bàn tay yếu ớt đột nhiên nắm lấy chân hắn.
Lục Tinh qua loa gật đầu: “Ờ ờ biết biết, xem đây xem đây.” Rồi đi thẳng đến chỗ Kim Mao.
“Sư phụ, đây không phải bạn gái của tôi mà...”
“Biết không phải bạn gái của ngươi.” Lục Tinh đỡ lời tiếp theo cho cậu ta.
Lục Tinh đến gần tiểu Kim Mao, ngồi xổm xuống xem xét một chút, liền yên tâm. “Còn may không mất nhiệt quá nghiêm trọng.”
“Hắc hắc hắc, còn tỉnh táo không?” Lục Tinh vỗ nhẹ lên mặt Hạ Dạ Sương, “Về nhà về nhà, tỉnh, tỉnh lại đi.”
Không có phản ứng.
“Được rồi.” Lục Tinh chuẩn bị đứng lên xem tình hình hai người kia, lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ giữa trời gió tuyết.
Hửm? Lục Tinh lập tức cúi đầu xuống nhìn kỹ. Phát hiện mắt Hạ Dạ Sương hơi hé mở, môi khẽ động không biết đang lẩm bẩm cái gì. Thế là hắn ghé tai vào nghe.
“Bốp!”
???
Lục Tinh rất khó tưởng tượng nổi. Rằng sau khi hắn liều sống liều chết cuối cùng cũng tìm được Hạ Dạ Sương trong trời băng tuyết, thì phản ứng của nàng ta lại là dùng chút sức lực cuối cùng mà cắn hắn một cái.
Người ta đôi khi trong câm lặng mà lại cười ra tiếng.
“Ngươi đúng là đến chết không đổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận