Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 507: Ngooài nóng trong lạnh

“A?” “A?” “A?” Đám đông tại hiện trường nhao nhao đánh mất khả năng ngôn ngữ, trăm miệng một lời đồng thanh thốt ra một chữ duy nhất này. Hạ Dạ Sương đẩy Trì Việt Sam đang chắn trước mặt ra, lao tới như một mũi tên, chộp lấy Cường Văn.
“Ngươi biết Lục Tinh ở đâu không?” “Ấy!” Trì Việt Sam bị đẩy lùi về phía ghế sô pha, dựa vào kỹ năng cơ bản nhiều năm của mình để ổn định thân hình, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt. Nhưng lúc này nàng không rảnh bận tâm đến điều đó, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Cường Văn.
“Ách...” Cường Văn liếc trái, liếc phải, trong phòng tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn. Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, lắp bắp nói, “đại khái, có lẽ, maybe......” “Biết thì nói là biết, không biết thì nói không biết, ngươi đang nói cái quái gì vậy?” Hạ Dạ Sương cau mày, giống như một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể nổ tung, mang theo tất cả mọi người cùng nhau tan tành. Triệu Hiệt Hiệt vội vàng nắm lấy tay Hạ Dạ Sương, “Đừng nóng, đừng nóng...” Nàng vẫn chưa có ý định chia tay với Cường Văn, đừng để tên Tiểu Cường này phá hỏng tất cả! Hạ Dạ Sương nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Hiệt Hiệt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Không ngờ Triệu Hiệt Hiệt lại yêu đến như vậy.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập trên sàn nhà vang lên, chớp mắt một cái Ôn Linh Tú đã đi tới. Cô đứng bên phải Cường Văn, hỏi với tốc độ cực nhanh, “Chào anh, anh có biết Lục Tinh đang ở đâu không?” “......Ừm.” Ôn Linh Tú quay đầu lại, phát hiện Cường Văn mặt mũi hoảng sợ run rẩy nhìn Hạ Dạ Sương lúc nào cũng có thể nổi cơn giận xông lên. Trầm mặc một lát, Ôn Linh Tú liếc nhìn Triệu Hiệt Hiệt.
Triệu Hiệt Hiệt cảm thấy thật thần kỳ. Cô rõ ràng không phải cấp dưới của Ôn Tổng, nhưng cô lại hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt vừa rồi của Ôn Tổng – lôi Hạ Dạ Sương đi!
“Sương Sương, chúng ta đi sang bên kia ngồi đi, đừng vội, đừng vội.” Sau khi Hạ Dạ Sương bị Triệu Hiệt Hiệt kéo đi, Cường Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ ơi. Con mụ này đáng sợ quá! Lục Tinh rốt cuộc đã thuần hóa nàng kiểu gì vậy, cảm giác như lúc nào nàng cũng có thể xông lên xé xác người ta vậy!
Trì Việt Sam khoanh tay trước ngực, mỉm cười đi tới, đứng bên trái Cường Văn, dịu dàng nói.
“Anh là bạn tốt của Lục Tinh đúng không, trách sao lại biết cậu ấy ở đâu.” “A a, quan hệ của chúng tôi không tệ!” Cường Văn vừa nghe liền vui vẻ. Dù sao kết giao bạn bè với một người thông minh như Lục Tinh cũng nâng cao đẳng cấp của hắn, vì thế hắn vui vẻ gật đầu thừa nhận.
Trì Việt Sam cười một tiếng, đáy mắt dấy lên cơn sóng ngầm.
“Vậy thì, nói cho chúng tôi biết Lục Tinh ở đâu đi, chúng tôi đều là bạn của Lục Tinh, rất lo cho cậu ấy.” Chờ chút đã! Không đúng… Trì Việt Sam nói chuyện rõ ràng lịch sự hơn Hạ Dạ Sương nhiều, nhưng sao lại cứ cảm thấy rợn cả người thế này...
Cường Văn liếc mắt về phía trước. Bên trái là Trì Việt Sam, bên phải là Ôn Linh Tú, cả hai đều thu mình lại, bình thản ung dung. Mặc dù nhìn có vẻ không có sức công kích mạnh như Hạ Dạ Sương nhưng Cường Văn cứ cảm thấy… Nếu như hắn không nói ra nơi ở của Lục Tinh, Hạ Dạ Sương chắc chỉ đánh cho hắn tàn phế một trận mà thôi, nhưng hai người này có khi lại sẽ giết hắn luôn tại đây… “Có cần thời gian để suy nghĩ một chút không?” Trì Việt Sam mỉm cười nhìn Cường Văn, giọng nói trang nhã đoan trang, hoàn toàn có thể lên sóng truyền hình.
“Vậy cần suy nghĩ bao lâu, một phút đủ chứ?” Ôn Linh Tú quay đầu liếc Trì Việt Sam một cái. Trì Việt Sam nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, cũng quay sang nhìn lại, cười hỏi.
“Ôn Tổng thấy một phút có lâu quá không?” Cường Văn lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ôn Linh Tú, hiện tại hắn cảm thấy, còn thà để Hạ Dạ Sương đấm cho mấy cái còn hơn. Trì Việt Sam này ở trên TV trông thì khí chất thanh tao vậy thôi, sao ngoài đời nói chuyện lại khủng bố đến vậy! Hay là Ôn Tổng vẫn có vẻ bình ổn hơn!
“Một phút quá ít, ba phút đi.” Ôn Linh Tú đưa ra câu trả lời của mình.
Cường Văn:......
Cứ coi như là hắn chưa nói gì, Ôn Tổng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu!
Cường Văn hít sâu một hơi, suy nghĩ kỹ càng ngôn từ, sau đó đưa ra một điều kiện.
“Sau khi tôi và Trang Trang về nước, các cô phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi, cho đến khi gia tộc tôi giải quyết xong tranh chấp.” Nghe thấy điều kiện này, Trì Việt Sam bật cười, quay sang nhìn Ôn Linh Tú, hỏi.
“Ôn Tổng thấy sao?” Biểu cảm duy trì sự lễ phép của Ôn Linh Tú đã hoàn toàn biến mất, cô không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Cường Văn. Như thể một con mồi đang rơi vào tầm ngắm nguy hiểm, Cường Văn theo bản năng lùi lại hai bước. Trong số tất cả mọi người trong phòng, hắn vẫn nghĩ Ôn Tổng là người dễ nói chuyện nhất, cho nên hắn mới nhân cơ hội kiếm chác. Nhưng bây giờ… hắn rốt cuộc đã cảm nhận được vì sao Ôn Tổng có thể chèo lái một tập đoàn lớn như Ôn Thị.
Nhận thấy bầu không khí ngột ngạt, Trì Việt Sam cúi đầu cười thầm. Bắt đầu rồi. Cái sự lạnh lùng bên trong của Ôn Linh Tú. Người có thể làm ăn lớn như vậy, có thể điều hành một tập đoàn lớn như vậy, sao có thể là người hiền lành được chứ? Trước kia Ôn Linh Tú đối xử ôn hòa với tất cả mọi người, dường như có thể bao dung tất cả mọi chuyện, đó chỉ là vì... chưa có ai chạm đến giới hạn cuối cùng của cô.
Trì Việt Sam ngẩng đầu, cảm khái nhìn Cường Văn một chút, kẻ tầm thường mãi mãi đều như vậy. Nếu Cường Văn đưa ra manh mối, rồi mới đưa ra yêu cầu, lẽ nào Ôn Linh Tú lại cự tuyệt sao? Không hề. Nhưng hắn lại cứ muốn ép vào ngay lúc này, muốn ép vào ngay lúc Ôn Linh Tú lo lắng nhất. Ôn Linh Tú cảm thấy cô ta điên rồi, nhưng cô lại cảm thấy Ôn Linh Tú cũng điên rồi đấy. Mẹ nó, đây đúng là một đám người điên ở chỗ này!
Ôn Linh Tú không nói gì, chỉ khẽ liếc Cường Văn một cái, rồi quay đầu ngoắc người đang dẫn đầu. Thấy vậy, Cường Văn ngơ ngác, Triệu Hiệt Hiệt thì đột nhiên xông đến.
Triệu Hiệt Hiệt đứng chắn trước mặt Cường Văn, cố gượng gạo nặn ra một nụ cười, rồi đẩy Cường Văn một cái, vội vàng nói.
“Cường Văn! Mau nói Lục Tinh ở đâu, nói xong rồi chúng ta về!” Mẹ kiếp! Ôn Tổng đã mang theo súng đến đây rồi, mà còn dám đưa điều kiện sao! Dưới sự thúc giục điên cuồng của Triệu Hiệt Hiệt, Cường Văn rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi nguy hiểm.
“Tôi nói, tôi nói!” “Hôm qua tôi chơi game trong phòng hơi lạnh, nên mặc áo khoác của Lục Tinh!” Ánh mắt như dao của Hạ Dạ Sương lập tức quét tới, lườm nguýt như muốn móc cả mắt hắn ra, “Tự cậu không có quần áo à?” “Ách...” Cường Văn ngượng ngùng cười, rồi cẩn thận chú ý đến sắc mặt của Ôn Tổng, dè dặt nói.
“Tôi chơi game xong tiện tay nhét cái máy chơi game vào túi quần, lúc nãy ở bên ngoài tôi thấy cái áo khoác đó……” “Nếu như Lục Tinh mặc nó thì tôi có thể tra trên điện thoại vị trí Lục Tinh đang mặc áo khoác......” “Trời lạnh thế này chắc là cậu ấy sẽ không không mặc áo khoác ở bên ngoài đâu nhỉ……"
Cường Văn càng nói càng sợ hãi, hắn luôn cảm thấy Ôn Tổng sắp sai người đánh chết hắn đến nơi rồi. Mẹ nó. Sao phụ nữ của Lục Tinh ai cũng đáng sợ thế này!
Giọng nói vừa dứt, không gian trở nên yên lặng trong chốc lát, Ôn Linh Tú đột nhiên nở một nụ cười, dường như lại biến thành Ôn Tổng dịu dàng hào phóng trước kia.
“Cậu làm rất tốt.” “Sau khi về nước, tôi sẽ phái người bảo vệ an toàn cho cậu.” Mồ hôi lạnh trên trán Cường Văn chảy ròng ròng. Hắn bỗng thấy rằng, trong tình huống thực lực không cân sức, đưa ra điều kiện chẳng khác nào tép riu đòi đấu với cá lớn. Mấy người phụ nữ này nhìn thì đối xử thân thiện với mọi người đấy, nhưng thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt ngay lập tức. Rốt cuộc thì Lục Tinh đã xoay sở trong cái mớ hỗn độn này thế nào vậy? Mẹ kiếp, đúng là thần thánh! Bây giờ, Cường Văn cảm thấy, vị thế của Lục Tinh trong lòng hắn quả thực là vô cùng sáng giá!
“Vậy thì, bây giờ cậu đã tra ra chưa?” “Ách… Tôi tra ngay, tra ngay!” Cường Văn vội vàng lấy điện thoại của mình ra. Mẹ nó. May là chỗ này còn có sóng, không thì hắn chết ở đây mất.
Một lát sau. Cường Văn kích động nhảy cẫng lên.
“Tra ra rồi!” Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
“Ở đâu?!” “Lục Tinh bây giờ hình như đang ở… Trong một tòa biệt thự?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận