Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 95: nho nhỏ ngạo kiều, nắm nắm

Chương 95: Nho nhỏ ngạo kiều, nắm nắm
Lòng của phụ nữ a còn cao hơn trời, so với còn bao la hơn. Dù cho Lục Tinh tung hoành giới t·h·iểm c·ẩ·u nhiều năm, có khi cũng vẫn cứ như cũ sẽ trăm mối vẫn không có cách nào giải quyết. Tỉ như hiện tại. Hạ Dạ Sương đêm hôm khuya khoắt không ngủ được trực tiếp gọi điện thoại mắng hắn vì sao không đến tham gia sinh nhật. Chuyện này còn khiến người ta an tâm hơn là bây giờ đột nhiên hỏi về mbti. Thần kinh. Nữ nhân này không lẽ định bỏ bùa hắn đấy chứ? Lục Tinh có chút sợ hãi. "Phú cường dân chủ văn minh hài hòa......" Lục Tinh lẩm bẩm một hồi lâu, lúc này mới yên tâm trở lại. "Ngươi đây cũng là không có ý định gián đoạn hiệp ước à." Lục Tinh tuần trước đã nói như vậy, vốn chính là muốn cho Hạ Dạ Sương một cơ hội lựa chọn lại. Không cần bởi vì cô đơn mà tùy tiện nắm lấy một cây dây leo có đ·ộ·c. Chuyện này chỉ có thể là u·ố·n·g ·r·ư·ợ·u ·đ·ộ·c giải khát. Khi trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện một người mà các mặt đều đ·â·m trúng điểm của ngươi. Vậy chỉ có thể nói —— xin mời lập tức tải ứng dụng phản l·ừ·a ·d·ố·i quốc gia! Lục Tinh nhìn chằm chằm giao diện chat, mười tám tin nhắn bị thu hồi, cùng với tin nhắn mới nhất hỏi về mbti. Đột nhiên cảm thấy Hạ Dạ Sương căn bản không hề suy nghĩ cẩn thận về vấn đề hắn đã nêu ra. Hạ Dạ Sương nhìn có vẻ như có vô số người vây quanh cô ở trường, nhưng con mèo nhỏ này lại thực sự là một người rất cô đơn. Cũng ví dụ như. Có lúc, nàng nói muốn người bên cạnh đều đi ra, không phải thật sự muốn để cho người ta đi ra. Nhưng rất đáng tiếc. Xuất phát từ việc mọi người xung quanh luôn thuận theo Hạ Dạ Sương, bọn họ sẽ thật sự nghe theo lời Hạ Dạ Sương và lập tức rời đi. Kỳ thật. Lúc này, ý nghĩ thật sự của Hạ Dạ Sương là —— đừng đi. Ha ha. “Nho nhỏ ngạo kiều, nắm nắm.” Lục Tinh tự khen trình độ chuyên nghiệp của mình đến vô hạn. Không hổ là ta! Tốt thôi. Mèo nhỏ, ta cho ngươi cơ hội. Hiệp ước vốn dĩ được kí kết vào tháng sáu. Nếu Hạ Dạ Sương không muốn kết thúc hiệp ước, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục. Dù sao thì hắn cũng không chê nhiều tiền. 【 Lục Tinh 】: Hạ tỷ tỷ, em không biết mình là kiểu mbti gì ấy ( Miêu Miêu k·h·ó·c k·h·ó·c.Jpg) Tin nhắn của Lục Tinh vừa gửi đi, chỉ mới chớp mắt một cái thôi, Hạ Dạ Sương ở đầu kia như thể dính liền vào điện thoại di động mà đã lập tức trả lời! Lục Tinh:??? Không phải trước kia đều nói Hạ Dạ Sương là người thích trả lời ngay sao! Hắn đang trong quá trình tiến hành điều tra nghiên cứu về Hạ Dạ Sương thì nghe nói Hạ Dạ Sương căn bản không trả lời tin nhắn à? Cũng có những người đặc biệt dũng cảm đã hỏi cô có phải là không thấy tin nhắn không. Hạ Dạ Sương thống nhất trả lời là: “Tôi có trả lời, là trả lời bằng sự im lặng.” Nghĩ đến đây, Lục Tinh không nhịn được cười, hắn cảm thấy Hạ Dạ Sương người này thật sự rất thú vị. Mặc dù cô rất dễ dàng n·ổ ·g·i·ậ·n, nhưng chỉ cần không phải là quá đ·á·n·g, thì cô cũng sẽ không vô cớ đi gây sự. Xét về điểm này. Kỳ thật cô vẫn là một con mèo nhỏ ngạo kiều rất có lễ phép. Lục Tinh vui vẻ tiếp tục xem Hạ Dạ Sương đang trong quá trình soạn tin nhắn trả lời. Một giây sau. 【AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ vuốt lông 】: Thử đút vào Lục Tinh:??? A...... Lục Tinh giả vờ bưng mặt mình, "cái này không được đâu." “AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ vuốt lông” thu hồi một tin nhắn 【AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ vuốt lông 】: Tra một chút Sai cú pháp nhập liệu, ngươi tệ thật đó! Cách màn hình, Lục Tinh dường như nhìn thấy khuôn mặt và hai tai đỏ bừng đến muốn n·ổ tung của Hạ Dạ Sương. Ha ha ha. Là một t·h·iểm c·ẩ·u chuyên nghiệp, phải hiểu rõ từng đặc tính của mỗi hộ khách. Giống như Hạ Dạ Sương loại ngạo kiều này, nếu như lập tức t·r·ả lời, nàng nhất định sẽ biết Lục Tinh đã thấy ba chữ kia. Bảo vệ động vật, người người đều có trách nhiệm. Để tránh việc thế giới này t·h·iếu mất một chú mèo nhỏ xấu hổ đến muốn tức ch·ết. Lục Tinh c·ắ·t ra giao diện, xem mười bài bách khoa toàn thư về các loại tâm trạng chán đời, mới c·ắ·t trở về giao diện trò chuyện. 【 Lục Tinh 】: Xin lỗi Hạ tỷ tỷ, em vừa bận chuẩn bị đồ, không thấy tin nhắn, chị có thể nói lại lần nữa được không? 【AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ vuốt lông 】: Chuẩn bị cái gì? Lại là trả lời ngay lập tức. Khóe miệng Lục Tinh nhếch lên thành nụ cười. Con mèo nhỏ này thực sự đơn giản hơn Trì Việt Sam nhiều, dễ dàng để hắn dẫn đi. 【 Lục Tinh 】: Chuẩn bị quà ( ngại quá.jpg) Thấy tin nhắn này, Hạ Dạ Sương đang nằm nhoài trên gối đột nhiên ngồi thẳng dậy, mái tóc vàng xù xì n·ổ lên như một con sư tử nhỏ. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, xương quai xanh mảnh mai lộ ra vẻ đẹp đẽ. Nhưng mà, khi nghe thấy Lục Tinh đang chuẩn bị quà. Hạ Dạ Sương lại cảm thấy lạ kỳ khi tóc mình như có phần mềm mại hơn? “Chuẩn bị quà?” Lòng Hạ Dạ Sương khẽ rung động. Chuẩn bị quà cho ai? Cho ai chuẩn bị quà? Đương nhiên là cho ta rồi! Không cho ta thì còn cho ai? Cũng không phải sinh nhật Ngụy Thanh Ngư! Hạ Dạ Sương hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên mà chính cô cũng không nhận ra, sự bực bội vì không thấy Lục Tinh ở tiệc sinh nhật đã tan biến hết. Cô quỳ trên g·i·ư·ờ·n·g và trịnh trọng cầm điện thoại, đôi lông mày xinh đẹp lúc này vô cùng ngưng trọng. “Trả lời cái gì đây?” Cô không hề quan tâm như thế, chỉ là muốn lịch sự đáp lại Lục Tinh thôi. Hạ Dạ Sương c·ắ·n ch·ặ·t môi dưới, rơi vào xoắn xuýt. Suy nghĩ hồi lâu. Hạ Dạ Sương nghiêm túc đặt xuống một chữ. 【AAA Hạ Dạ Sương 18 tuổi dễ vuốt lông 】: Ừm. Nó không giống "tốt" đầy nhiệt tình, cũng không giống "à" lạnh nhạt. Đơn giản mà hoàn hảo! Hạ Dạ Sương cảm thấy kiêu ngạo với trí thông minh của mình. Một phút sau. Lục Tinh không trả lời. Hạ Dạ Sương lại nằm xuống tiếp tục nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn. Nửa giờ sau. Lục Tinh vẫn chưa trả lời. Hạ Dạ Sương đã chỉnh âm lượng thông báo điện thoại lên mức cao nhất. Hai giờ sau. Lục Tinh vẫn chưa trả lời. Hai tay Hạ Dạ Sương từ từ đưa lên che mắt. Một giây sau. Cay cú! Cô gắng gượng mở đôi mắt đang sắp nhắm nghiền lại và tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình tin nhắn. Ngày hôm sau. Hạ Dạ Sương như dự liệu, không dậy nổi khỏi g·i·ư·ờ·n·g......
Sáng thứ hai. Khi Lục Tinh đến trường thì gặp Lý Đại Xuân và Hồ Chung Chung. Sau quá trình Lý Đại Xuân kiên trì không ngừng quấy r·ố·i để giảng bài cho Hồ Chung Chung, mối quan hệ giữa hai người quả thực đã có tiến triển vượt bậc. Cụ thể thể hiện là. Hồ Chung Chung gọi Lý Đại Xuân là "Xuân ngốc". Lý Đại Xuân gọi Hồ Chung Chung là "Gậy trúc". Lý Đại Xuân nhìn thấy bóng dáng Lục Tinh, liền ngậm bánh bao trong m·iệ·ng và chạy nhanh đến. Tay còn kéo theo một Hồ Chung Chung. "Má ơi, Xuân Ngốc ngươi muốn làm gì vậy?!" Hồ Chung Chung bị lôi kéo đến một cách vật vã, cả người có chút bối rối. Lý Đại Xuân không quan tâm đến cậu ta, chỉ là vui vẻ nhìn Lục Tinh và hỏi. “Ngôi sao, ngươi ăn sáng chưa? Ta ở đây có bánh bao này!” Lý Đại Xuân vừa nói vừa móc trong túi nhựa ra mấy chiếc bánh bao, quen thuộc giới thiệu. “Đây là bánh bao nhân rau cải, ngon lắm.” "Đây là bánh bao nhân t·h·ị·t, ngon lắm." “Đây là bánh bao đậu phụ, ngon lắm.” “Đây là……” Hồ Chung Chung giận dữ: "Sao lúc nãy ngươi không cho ta ăn một cái nào vậy!!!" Cậu ta muốn tức c·hết. Lúc nãy cậu ta đã suýt đói c·hết rồi, cái tên Xuân Ngốc c·hết tiệt này, một miếng cũng không cho cậu ta ăn! Đồ súc sinh! Lục Tinh Lạc nhận lấy hai chiếc bánh bao, một cái mình ăn, một cái nh·é·t vào m·iệ·ng của Hồ Chung Chung đang lải nhải. “Cảm ơn.” "Ô ô ô." Hồ Chung Chung vừa tức giận vừa ăn một miếng bánh bao. Một giây sau. Ánh mắt cậu ta bỗng trong veo: “Trời đất! Ngon vậy?!” Lý Đại Xuân kiêu ngạo ưỡn n·g·ự·c. “Đáng ghét! Đừng c·o·i thường sự ràng buộc giữa ta và đồ ăn chứ!” Có thể không tin con mắt thẩm mỹ của Lý Đại Xuân, nhưng nhất định phải tin vào vị giác của Lý Đại Xuân! Lục Tinh cười nói. "Thất tình lục dục của ngươi chỉ còn lại thèm ăn, ta thấy hệ số 'ân cách nhĩ' của ngươi sắp bằng 1 rồi." Lý Đại Xuân cải chính. "Không phải là sắp bằng 1." Lục Tinh không tin. "Ta đã bằng 1 rồi." Lục Tinh tin. Đúng là ngươi! “Chào buổi sáng.” Một giọng nói trong trẻo, không chút cảm xúc cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người. Hồ Chung Chung quay đầu lại, lập tức đỏ mặt. Ngụy Thanh Ngư hôm nay mặc một bộ đồng phục đã được sửa đổi, mái tóc dài màu đen xõa trên vai, đôi mắt đen như mực không hề có cảm xúc, bất quá vì cô ấy đủ trắng, nên nhìn giống như một chiếc bánh kem nhỏ xinh đẹp. Ánh mắt của Lục Tinh rơi xuống n·g·ự·c của Ngụy Thanh Ngư. Một chiếc trâm n·g·ự·c hình ngôi sao đang chiếu rọi dưới ánh nắng ban mai, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt. Lục Tinh gật đầu: "Chào buổi sáng." Hắn nhìn về phía chiếc xe bảo mẫu dừng cách cổng trường không xa, cùng với quản gia đang đứng bên ngoài xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận