Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 22: Đừng nói chuyện, lấy mái tóc cuốn lại đến

Chương 22: Đừng nói chuyện, lấy tóc cuốn lại!
Niếp Niếp vừa ăn kẹo hồ lô ngon lành, Lục Tinh chống cằm âu yếm nhìn nàng.
Hai năm trước, Lục Tinh làm thêm ở trung tâm mua sắm.
Hình ảnh một bà mẹ trẻ vụng về lúng túng, cùng đứa trẻ một tuổi khóc ngặt nghẽo, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Linh Tú.
Lục Tinh từng trải qua quá nhiều cảnh dỗ trẻ ở cô nhi viện, chuyện dỗ dành trẻ con này với hắn mà nói dễ như trở bàn tay!
Sau đó.
Lục Tinh dỗ Niếp Niếp ngủ, đứa trẻ gục đầu vào vai hắn ngủ say sưa.
Lúc ấy, Ôn Linh Tú thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt nhìn Lục Tinh đầy vẻ sùng bái.
Câu chuyện vốn nên kết thúc tại đây.
Nhưng ngày hôm sau, Lục Tinh lại gặp Ôn Linh Tú và Niếp Niếp ở trung tâm mua sắm.
Niếp Niếp chạy đến ôm chân Lục Tinh gọi ba ba.
Khi đó, Ôn Linh Tú búi tóc lên, mặc bộ váy công sở màu trắng đứng đó, có chút suy tư dò xét hắn.
Tối đến.
Lục Tinh nhận được từ Ôn Linh Tú một bản hợp đồng, nội dung là - mỗi tuần năm ngày cố định đóng vai ba của Niếp Niếp, chơi đùa cùng Niếp Niếp, cho Niếp Niếp tình thương của cha.
Lục Tinh cự tuyệt.
Đùa à!
Nhỡ cha của Niếp Niếp phát hiện thì sao?!
Nhìn đến điều khoản phía sau hợp đồng, mỗi tháng trả 10 vạn tệ?
Cướp tiền chắc?! 10 vạn tệ? !
Lục Tinh lập tức tỉnh táo!
Không phải là đổ vỏ sao?
Hắn làm được!
Nhất là khi biết cha Niếp Niếp qua đời, Lục Tinh lại càng yên tâm thoải mái.
Anh rể à! Anh cứ yên tâm đi nhé!
Giao vợ và con gái cho em!
Mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu, tan học là Lục Tinh đến thẳng nhà Ôn Linh Tú.
Cứ như vậy, làm đến tận bây giờ.
Trong số đông đảo những vị khách có thần kinh không bình thường của Lục Tinh, Ôn Linh Tú thật sự là người bình thường hiếm có.
Không điên, không biến thái, không đánh người.
Mọi yêu cầu của nàng, chỉ là để cho Niếp Niếp một môi trường gia đình tốt đẹp mà thôi.
Ai, mẹ đơn thân thật không dễ dàng a.
Lục Tinh đang cảm thán thì đột nhiên nghĩ đến chiếc xe Alpha đắt giá này, lại càng khó chịu hơn.
Mẹ nó ta mới là người không dễ dàng!
Tuổi còn nhỏ đã phải đổ vỏ rồi!
Xe chạy nhanh đến khu đỗ xe biệt thự, Trần thúc mở cửa xe cho Lục Tinh.
"Đến rồi, Lục tiên sinh."
Lục Tinh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt rưng rưng và đầy yêu thương của Trần thúc.
Hắn nổi hết cả da gà!
Quá đáng rồi!
Diễn sâu quá!
Lục Tinh ôm lấy Niếp Niếp vội vã chạy vào biệt thự.
Trần thúc nhìn bóng lưng hắn rời đi, xoa xoa khóe mắt.
"Hắn chắc là đã nói ra thân thế của mình rồi, cảm thấy tự ti, ngày mai mình phải đối xử với hắn tốt hơn một chút mới được!"
Vào trong biệt thự.
Đèn điện đều là màu vàng ấm, chiếu lên người có cảm giác ấm áp thư thái.
Ôn Linh Tú cho rằng buổi tối là thời gian riêng tư của người nhà, cho nên thời gian này người giúp việc không được ở lại.
Lục Tinh vừa ôm Niếp Niếp vào phòng khách.
Liền thấy cửa bếp bị kéo ra, một người phụ nữ đi ra.
Là Ôn Linh Tú!
Ôn Linh Tú mặc áo len trắng, mái tóc dài màu nâu sẫm được búi thấp sau gáy, mấy sợi tóc rối xõa xuống bên tai, còn đeo tạp dề hình gấu nhỏ, sợi dây chuyền bạc trên cổ nàng kẹt ngay khe ngực, nhìn sơ qua, gợi cảm vô cùng.
Ừ, trời phú.
Ôn Linh Tú đứng giữa làn khói bếp, dùng khăn lau tay, dịu dàng cười nói.
"Chào mừng anh về nhà."
Lục Tinh hơi hoảng hốt.
Ôn Linh Tú thật sự là bình thường đến mức khó tin!
"Mẹ ơi!"
Niếp Niếp trong lòng Lục Tinh đưa tay ra với Ôn Linh Tú: "Ôm! Mẹ ôm!"
Lục Tinh bừng tỉnh, cười ôm Niếp Niếp đến trước mặt Ôn Linh Tú.
Chụt chụt! Chụt chụt!
Niếp Niếp hôn mạnh lên má Ôn Linh Tú, rồi lại hôn lên má Lục Tinh một cái, giọng nói trẻ con líu lo.
"Con yêu cha mẹ! A!"
Ôn Linh Tú cười, sờ má Niếp Niếp: "Cha mẹ cũng yêu con."
Lục Tinh ôm lấy Niếp Niếp, cánh tay bị Ôn Linh Tú chạm vào.
Mềm mại.
Ánh đèn vàng ấm tỏa xuống, Lục Tinh đột nhiên có cảm giác nhân sinh viên mãn.
Mấy năm làm "liếm cẩu" chuyên nghiệp, hắn đã có quá nhiều trải nghiệm rồi.
Sau này coi như cả đời không kết hôn cũng không sao cả.
Niếp Niếp chớp mắt nhìn Lục Tinh, rồi nhìn Ôn Linh Tú, ngây thơ hỏi.
"Con hôn cha mẹ, vậy cha mẹ cũng hôn con."
"Vậy bây giờ cha mẹ phải thân nhau rồi!"
A?
A?
A?
Không khí ấm áp đột nhiên bị một câu nói đó đánh tan, Lục Tinh giật mình, vừa vặn chạm ánh mắt Ôn Linh Tú.
Hai người đồng loạt quay mặt đi.
"Niếp Niếp không ngoan à, có phải vụng trộm ăn đồ ăn bên ngoài không đó, khóe miệng còn chưa lau sạch kìa."
Ôn Linh Tú chọn cách đánh trống lảng.
Ừ.
Tuy cứng nhắc, nhưng có tác dụng.
Lực chú ý của Niếp Niếp trong nháy mắt bị hấp dẫn, bắt đầu kể cho Ôn Linh Tú nghe về chuyện kẹo hồ lô.
Nhìn Niếp Niếp diễn tả sinh động, khóe mắt đuôi mày của Ôn Linh Tú đều tràn đầy phong tình thoải mái.
Lục Tinh thấy có chuyện nên vào bếp giải quyết hậu quả, không quấy rầy thời gian hai mẹ con ở cùng nhau.
"Lục Tinh, quần áo sẽ bẩn đấy, anh đeo tạp dề vào đi."
Thấy Lục Tinh mặc áo sơ mi trắng đi vào bếp, Ôn Linh Tú lập tức gọi hắn lại.
"Thôi được rồi, anh đừng vào nữa, anh tính là tiếp tục chơi với Niếp Niếp đi, cơm nhanh xong thôi."
Ôn Linh Tú dứt khoát thả Niếp Niếp khỏi lòng, nhẹ nhàng kéo vạt áo Lục Tinh.
30 tuổi, người phụ nữ đóa hoa này đang nở rộ vào độ chín muồi nhất.
Ôn Linh Tú cũng là một người nổi bật trong số đó.
Tài trí, dịu dàng, ôn nhu, mặn mà.
Lục Tinh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên áp sát nàng.
Ôn Linh Tú giật mình một chút, theo bản năng lùi lại một bước, tay đỡ vai Lục Tinh.
Đáy mắt nàng có chút bối rối.
Đây cũng là vấn đề nàng lo lắng nhất khi thuê Lục Tinh, nàng sợ Lục Tinh không kiềm chế được.
Trong hai năm qua Lục Tinh luôn biểu hiện rất tốt, sao hôm nay lại thế này?
Ôn Linh Tú lo lắng hỏi: "Hôm nay anh không thoải mái à?"
"Đừng nói chuyện, lấy tóc cuốn lại đến."
Giọng nói trầm thấp của Lục Tinh vang lên bên tai Ôn Linh Tú, cả người nàng bị áp sát vào lòng hắn.
Ôn Linh Tú lập tức cứng đờ.
"Ai! Lấy! Em dùng cái này mà cuốn lại tóc nè!"
Lục Tinh lập tức kéo khoảng cách giữa hai người ra, vui vẻ chìa sợi dây buộc tóc trong tay ra cho Ôn Linh Tú xem.
Hắc hắc! Không hổ là ta!
Tay nhanh thật! Quá đỉnh!
Ôn Linh Tú nhìn sợi dây buộc tóc trong tay Lục Tinh, ngẩn người.
Lúc này nàng mới phát hiện tóc sau gáy bị tuột, mái tóc dài rối tung xõa xuống vai.
Hóa ra...
Hóa ra chỉ là thấy tóc nàng bị tuột nên đi qua đưa dây buộc tóc thôi à?
Ôn Linh Tú thấy những suy nghĩ vừa rồi của mình có chút buồn cười, không phải ai cũng thích "máy bay bà già" cả.
"Anh mang Niếp Niếp đi chơi đi, hôm nay em nấu canh sườn."
"Tốt ạ!"
"Tốt ạ!"
Lục Tinh và Niếp Niếp cùng giơ hai tay lên, hô to mẹ muôn năm!
Khóe miệng Ôn Linh Tú nở nụ cười dịu dàng.
Cửa phòng bếp đóng lại.
Lục Tinh đưa Niếp Niếp đi chơi trong phòng chơi đồ.
Nhìn thấy Niếp Niếp vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ, hắn nói.
"Niếp Niếp bảo bối, khi chơi xếp gỗ cái đồng hồ này sẽ cấn vào con đấy, ba giúp con tháo ra nhé?"
Niếp Niếp nhìn mặt Lục Tinh, lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Mặt nàng nhăn nhó, hàng lông mày cong thành hình số 8 trông rất đáng thương.
Nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu nói.
"Không được đâu."
A?
Sao lại không được?
Chiếc đồng hồ này có gì đặc biệt sao?
Lục Tinh nhận thấy chiếc đồng hồ có vấn đề, liền cười nói: "Ba muốn ôm Niếp Niếp bay lên cao cơ, sẽ làm rớt đồng hồ."
Niếp Niếp suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu nói.
"Mẹ dặn, khi ở cùng ba phải luôn mang theo cái đồng hồ này!"
Cạch.
Cửa phòng chơi đồ đột nhiên bị kéo ra, Ôn Linh Tú vội vàng chạy đến tóc cũng có chút rối.
Lục Tinh nheo mắt nhìn Ôn Linh Tú.
Nàng khẽ run lên, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói.
"Cơm xong rồi, có thể ăn cơm rồi."
Lục Tinh im lặng một hồi, đột nhiên cười.
Hắn dám chắc chiếc đồng hồ này bên trong nhất định có thiết bị giám sát hoặc nghe lén, hoặc là cả hai!
Ừ.
Dễ chịu rồi!
Biết ngay đám khách hàng này chẳng có ai bình thường cả.
Đều là một lũ thần kinh!
Lục Tinh đứng dậy, đi đến bên cạnh Ôn Linh Tú, cười nói.
"Được rồi, đi ăn cơm thôi."
Ôn Linh Tú quay mặt đi, khó chịu tránh ánh mắt của Lục Tinh.
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận