Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 111: ngươi mắng chửi người, giống nũng nịu

Chương 111: Ngươi mắng chửi người, giống như đang nũng nịu
Các loại xe buýt sắp đến nơi. Ngụy Thanh Ngư im lặng vươn tay, chịu đựng bờ vai đang r·u·n lên, muốn dịch Lục Tinh ra chỗ khác. Đúng lúc này. Răng rắc. Hồ Chung Chung trong nháy mắt luống cuống. Chết tiệt! Chụp ảnh không có tắt đèn flash!
“Ngươi đang làm gì?” Ngụy Thanh Ngư trong giọng điệu bình tĩnh để lộ ra một chút lạnh lùng. Hồ Chung Chung hoảng đến mức chân muốn móc ra ba phòng ngủ một phòng kh·á·c·h. Hắn có thể nói rằng hắn muốn chụp một tấm ảnh, rồi đợi khi Lục Đại Sư tỉnh dậy cho Lục Đại Sư xem sao?
“Hắc hắc, không có gì không có gì.” Hồ Chung Chung ló đầu từ giữa ghế xe ra, lúng túng nói. “Ta thấy hình ảnh hai người quá đẹp, ta chụp một tấm làm kỷ niệm thôi mà!”
“Ta chỉ chụp chơi thôi, ta lập tức xóa, ta lập tức liền xóa ngay! Thật đó, ta còn xóa sạch cả thùng rác luôn, tuyệt đối không để lại dấu vết, ngươi thả 100 cái….”
“Xin ngươi gửi cho ta.” Ngụy Thanh Ngư nói một cách nghiêm túc.
Hả? Hồ Chung Chung choáng váng, đầu óc ong ong. Không phải chứ. Ngươi vậy mà không tức giận sao? Giang hồ đồn rằng Ngụy Thanh Ngư cực kỳ ghét bị chụp ảnh, trước đây ai chưa được nàng đồng ý mà chụp ảnh nàng thì cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp.
“Xin ngươi gửi cho ta, cảm ơn.” Ngụy Thanh Ngư lại lặp lại một lần.
Hồ Chung Chung như từ trong mộng tỉnh lại: “A a, được được.”
Mãi cho đến khi hình ảnh gửi đi thành công, Hồ Chung Chung vẫn còn chưa kịp phản ứng. Hắn trơ mắt nhìn Ngụy Thanh Ngư đem tấm ảnh có bố cục và ánh sáng đều tệ hại này đặt làm hình nền, sau đó đưa ra câu hỏi từ tận đáy lòng.
“Vì sao ngươi không đặt tấm ảnh này làm màn hình chờ?”
“Như vậy, Lục Đại Sư rất dễ dàng nhìn thấy cái màn hình chờ này, là hắn có thể cảm nh·ậ·n được sự dụng tâm của ngươi, tiếp đó đối với ngươi có thiện cảm.”
Ngụy Thanh Ngư nghi hoặc hỏi: “Ta tại sao phải để hắn nhìn thấy?”
Hồ Chung Chung ngây ngẩn cả người. Đúng vậy! Tại sao nhất định phải cho Lục Tinh nhìn thấy chứ. Trong tiềm thức của Hồ Chung Chung, chỉ cần là làm một việc, nhất định phải khoe khoang, nhất định phải cho người trong cuộc biết. Như vậy, việc hắn làm mới xem như có ý nghĩa.
Nhưng mà. Hiện tại Ngụy Thanh Ngư hỏi, tại sao nhất định phải để người trong cuộc biết. Hồ Chung Chung im lặng, hắn không đưa ra được bất cứ giải thích nào, cách thức vận hành đại não của Ngụy Thanh Ngư và hắn khác nhau quá nhiều. Hắn là người trung thành với chủ nghĩa thực dụng, hướng đến kết quả. Nếu là hắn, hắn sẽ đặt tấm hình này làm khóa màn hình, chính là vì đạt được kết quả Lục Tinh nhìn thấy khóa màn hình này.
Nhưng mà Ngụy Thanh Ngư lại khác. Nàng đặt tấm ảnh làm hình nền, chỉ đơn giản là vì nàng muốn như vậy. Nàng cũng không mong đợi, thậm chí chưa từng nghĩ tới việc để Lục Tinh p·h·át hiện ra chuyện này, sau đó nàng từ đó có được hảo cảm của Lục Tinh. Cho dù là một kẻ tư trai như Hồ Chung Chung, thông qua kinh nghiệm có được từ việc lướt web cũng biết, người như Ngụy Thanh Ngư quả thực là…
“Ngươi thích một người như vậy sẽ vô cùng vất vả, thậm chí cơ hội có được tình yêu đích thực cũng rất xa vời.”
Ngụy Thanh Ngư cúi đầu nhìn Lục Tinh, khuôn mặt thanh tú gầy gò, sau đó nhẹ chân nhẹ tay dời đầu hắn ra chỗ khác, nhỏ giọng hỏi. “Vì sao nhất định phải có được tình yêu đích thực chứ?”
“Ta chỉ là muốn hắn vui vẻ.”
Nàng tuy rằng chậm tiêu, nhưng vẫn có thể nhận ra được sự kháng cự của Lục Tinh khi cô thổ lộ với hắn. Nếu Lục Tinh kháng cự cô thổ lộ, vậy cô sẽ không nói nữa. Khi Lục Tinh tỉnh táo, cô đã luôn tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực một người bạn học tốt, tương thân tương ái. Nhưng bây giờ Lục Tinh đang ngủ, có thể cho cô chìm đắm trong giây lát được không, chỉ một chút thôi mà.
“Ngươi ngươi ngươi!” Hồ Chung Chung kinh ngạc nhìn Ngụy Thanh Ngư, hắn hoàn toàn không hiểu được mạch não của vị hoa khôi này. Vì sao chứ! Vì sao nàng lại không muốn chiếm hữu Lục Đại Sư chứ! Cổng trường đại học Hải Thành càng ngày càng gần, Lục Tinh cũng trở về tư thế ngủ cũ, tựa đầu vào cửa sổ, nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay. Ngụy Thanh Ngư chăm chú nhìn mặt Lục Tinh, chậm rãi nói.
“Bộ tiểu thuyết Lục Thái Tử truy vợ ở hỏa táng tràng này, logic, tình tiết, nhân vật đều không hiểu chút nào, bất quá, trong đó có một câu.”
Hồ Chung Chung: “Câu gì?”
“Yêu là kiềm chế.”
Ngụy Thanh Ngư thu hồi ánh mắt của mình, một lần nữa trở lại trạng thái bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai đang bị đè r·u·n. Nếu việc nàng thích Lục Tinh là một loại phiền phức đối với Lục Tinh, vậy nàng nguyện ý làm một người bạn học tốt, tương thân tương ái.
Hồ Chung Chung á khẩu. Chết tiệt! Lục Đại Sư đáng c·h·ế·t thật đấy! Hoa khôi yêu ngươi như thế, cái này TM còn khó chịu hơn cả g·iết ta nữa, huhu!…
“Các bạn học tỉnh dậy đi, chúng ta đến trạm rồi!” Sư phụ dẫn đội vỗ tay, lớn tiếng đánh thức những người trong xe. Lục Tinh mở mắt, duỗi cánh tay vươn vai một cái, cảm giác được toàn thân xương cốt kêu răng rắc răng rắc.
“Ai, 60 tuổi lão già bước đi như bay, 20 tuổi thanh niên thì tai điếc mắt hoa, ông trời à, ông đang làm cái gì vậy!” Hồ Chung Chung vừa cười vừa nói.
“Đúng đó, mẹ tao mỗi ngày đi bộ mấy cây số, thân thể cường tráng, kết quả tao chỉ ngồi có một tí mà đầu đã choáng váng cả mắt, đều nói sinh viên yếu ớt, sao tao lại thoái hóa thành học sinh cấp ba yếu ớt rồi.” Lục Tinh liếc mắt nhìn quanh, Ngụy Thanh Ngư và những bạn học khác đều đã xuống xe gần hết, hắn mới trêu chọc nhìn Hồ Chung Chung cười nói.
“Mày bớt xem mấy thứ của Hoàng Mạn với ăn đồ dầu mỡ vào, thì thân thể mới tốt được.” Hắn hoài nghi rằng sự yếu ớt của Hồ Chung Chung có tới một vạn phần trăm khả năng là do tinh khí tiết ra ngoài quá nhiều.
Hồ Chung Chung lườm hắn, vỗ vỗ vào balo của mình. “Vậy không được, tao cùng đam mê này không đội trời chung! Các bà vợ của tao còn đang chờ tao ở trên web kia kìa!” Hắn muốn nói chuyện vừa xảy ra với Lục Tinh, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lục Tinh nhìn biểu tình xoắn xuýt của Hồ Chung Chung, vừa cười vừa nói. “Đi thôi.”
“Ừ.” Hồ Chung Chung dứt khoát không nói nữa, chủ yếu là cũng không biết phải nói sao. Hơn nữa, nói thật, hắn vẫn thích kiểu tình cảm nhiệt tình như Hạ Dạ Sương hơn. Còn những người như Ngụy Thanh Ngư, lúc nào cũng im lặng làm việc, lại không thích biểu đạt. Tính cách như thế, ngoại trừ mấy ông chủ tư bản muốn tìm nhân viên trâu bò ra, còn ai thích?
Lúc Lục Tinh xoay người đi về phía cửa xe, hắn sờ lên cổ mình. Ừm. Cổ không đau không nhức, cái gối kia dùng tốt thật. Xuất p·h·át từ nhân phẩm, hắn sẽ không để người khác phải khó chịu ở nơi c·ô·ng c·ộ·ng như vậy…
Lớp 12 tới khoảng mấy chục người. Sư phụ dẫn đội sau khi liên lạc với giáo viên được đại học Hải Thành cử tới, bắt đầu cùng nhau dẫn học sinh đi tham quan trường học. Từ thư viện, đến Đại Lễ Đường, rồi đến phòng ăn, phòng học, phòng tự học, ký túc xá, đi xem hết một vòng, Lục Tinh đối với môi trường ở đây vẫn rất hài lòng.
Phong cách học tập ở trường cũng được, ở tòa nhà giảng dạy và trong tiệm sách thấy rất nhiều sĩ tử đang học nghiên cứu sinh và đang luyện thi công chức, oán khí còn sâu hơn cả quỷ. Điểm trừ duy nhất… Vâng… Quá ham học. Trong tiệm sách, một học sinh tức giận nói. “Chết tiệt! Tao vừa đi vệ sinh, không ngờ con mọt sách nào làm luôn đề thi cấp sáu của tao rồi? Rốt cuộc là đứa nào!!!” Sư phụ dẫn đội giật mình, vội vàng dẫn các học sinh rời khỏi thư viện, đổi sang chỗ khác.
Hồ Chung Chung hào hứng nói. “Lục Đại Sư, chúng ta sắp được giải phóng rồi, đến lúc đó có thể cảm thụ cuộc s·ố·n·g đại học tốt đẹp như thế nào rồi!” Lục Tinh liếc mắt nhìn hắn một cái, đã hiểu ý trong lời tên c·h·ó c·h·ế·t này, chậm rãi nhận xét. “Bốn thằng đàn ông rúc vào làm tim ngỗng.”
Hồ Chung Chung hừ một tiếng. “Lục Đại Sư, ngươi mắng chửi người, giống như đang nũng nịu <( ̄3 ̄)>.”
Lục Tinh: Σ(っ °Д °;)っ
Bạn cần đăng nhập để bình luận