Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 58: một nhánh hải đường hoa nghiêng cắm, tức chết Quân Trúc liền xong rồi

Chương 58: Một nhành hải đường hoa nghiêng cắm, tức c·h·ết Quân Trúc liền xong rồi.
Trầm mặc bao trùm cả hành lang đêm nay.
Lục Tinh liếc nhìn Tống Quân Trúc đang đứng trong hành lang, sống lưng hắn lạnh toát.
Trong phòng là Trì Việt Sam.
Ngoài phòng là Tống Quân Trúc.
Xong rồi.
Cái này còn là chỗ làm ăn nữa hay không, một hai ba nhảy!
Giờ khắc này, đại não Lục Tinh điên cuồng vận chuyển, IQ ép thẳng tới Einstein!
Tống Quân Trúc đến cùng nghe được những gì?
Nàng là khách hàng, không thể qua loa cho xong chuyện được a!
Là một liếm cẩu chuyên nghiệp, việc tạo ra cảm xúc giá trị đặc biệt nhất cho khách hàng là tố chất nghề nghiệp quan trọng nhất.
Giả sử thật sự để khách hàng bọn họ biết sự tồn tại của đối phương.
Như vậy khi đang chiếu cố khách hàng, khách hàng đột ngột hỏi:
"Cái sự tốt đẹp này là mấy muội muội khác đều có, hay là chỉ dành riêng cho ta?"
Câu này thì trả lời làm sao?
Cho hỏi câu này làm sao trả lời?
Bởi vậy.
Lục Tinh luôn cố gắng tránh để khách hàng của hắn biết về sự tồn tại của người kia.
Hiện tại thì hay rồi!
Thời gian hắn hành nghề cẩn trọng đã lâu như vậy, đến giờ mới gặp phải loại tình huống này!
Lục Tinh thực sự muốn nhảy lầu luôn.
Bọn người có tiền này đúng là có bệnh, nhất định phải chui vào cái chốn hát hò này làm gì?
Hải Thành chỉ có mỗi cái trò giải trí này sao?
Nếu Tống Quân Trúc không nhìn thấy Lục Tinh thì còn tốt.
Hắn có thể giống như người quen không muốn nói chuyện gặp trong cuộc sống thường ngày, trực tiếp cúi đầu bỏ chạy.
Nhưng bây giờ thì không được.
Hiện tại trước mặt Tống Quân Trúc đang mặt lạnh, nhìn chằm chằm hắn!
Xác nhận ánh mắt, là người muốn g·iết ta!
Lục Tinh không biết Tống Quân Trúc rốt cuộc nghe được gì, nghe được bao nhiêu.
Hắn lặng lẽ hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, chớp chớp mắt vẻ vô tội, giống như làm sai chuyện gì đó, nhỏ giọng gọi.
"Tống giáo sư."
Nói nhiều thì sai nhiều.
Khi chưa hiểu rõ đối phương nắm giữ bao nhiêu thông tin, tốt nhất là ít nói!
Hôm nay Tống Quân Trúc mặc rất đẹp.
Mái tóc dài gợn sóng dày bồng bềnh xõa tùy ý trên vai, bên trong là chiếc váy lụa đen dài, khoác bên ngoài là chiếc áo vest âu phục.
Bất quá giờ phút này, ánh mắt nàng sắc bén quét về phía Lục Tinh!
Lục Tinh nhớ tới cái vị giáo sư điên này có giác quan thứ sáu khủng bố, trực tiếp mồ hôi đầm đìa.
Cam! Chắc không đoán ra cái gì đó chứ?
Tống Quân Trúc cũng không trả lời Lục Tinh, chỉ đứng im ở đó, lạnh lẽo mà trầm mặc.
Lục Tinh không đoán được tâm tư nàng, chỉ có thể quan tâm nói.
"Tống giáo sư, cô đang mang giày cao gót, không nên cứ đứng mãi, cô có muốn tìm chỗ nào đó ngồi xuống không?"
Đi, đi, đi.
Tống Quân Trúc mặt mày lạnh tanh, giẫm đôi giày cao gót đi về phía Lục Tinh.
Lục Tinh cố gắng khống chế vẻ mặt, mỗi một tiếng giày cao gót như giẫm lên đầu ngọn tim hắn.
Chỉ trong vài nhịp thở.
Tống Quân Trúc đã đứng trước mặt Lục Tinh, nheo mắt nhìn chằm chằm mặt Lục Tinh, ánh mắt phức tạp cất tiếng.
"Không cần."
"Ta dựa vào cửa mài dán thôi."
Lục Tinh nhất thời thở phào một hơi!
Mẹ nó! Sợ quá đi!
Hóa ra Tống Quân Trúc không nghe thấy gì cả à.
Người tự luyến lại xem mình là nhất như nàng, nếu mà nghe được Lục Tinh cùng Trì Việt Sam đối thoại, tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!
Lục Tinh thở phào, biểu cảm cũng tự nhiên hơn chút.
"Tống giáo sư, thật không ngờ..."
"Ai cho phép ngươi theo dõi ta hả?"
Tống Quân Trúc không muốn nghe mấy lời khách sáo của Lục Tinh, trực tiếp ngắt lời hắn.
Hả?
Lục Tinh trong lòng sững người một giây, sau đó nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Cmn! Hóa ra Tống Quân Trúc là cảm thấy mình đang theo dõi nàng sao?
Không hổ là cô! Lại là tự luyến tỷ!
Lục Tinh thực muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, xem ra ông trời đang giúp hắn.
Tống Quân Trúc nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái trừng Lục Tinh.
Tuy nói Lục Tinh rất thích nàng.
Nhưng hành động theo dõi này tuyệt đối không thể tha thứ!
Hôm nay dám theo dõi, vậy ngày mai chẳng phải cưỡi lên đầu nàng luôn rồi sao?
Lục Tinh cấp tốc trượt quỳ nhận lỗi.
"Thật xin lỗi, Tống giáo sư, là tại tôi không tốt, là tại tôi không khống chế được chính mình."
"Cô muốn phạt tôi thế nào cũng được, chỉ đừng làm bản thân mình tức giận."
Thôi được.
So với việc để Tống Quân Trúc tức giận vì Trì Việt Sam, chi bằng trực tiếp gánh cái nồi này còn hơn.
Tống Quân Trúc nghe được những lời này, trong con ngươi tinh xảo ánh lên vẻ phức tạp.
Hắn thật sự yêu ta.
Trong tình huống này Lục Tinh không nghĩ tới việc biện giải điên cuồng, mà là vì không muốn để nàng tức giận, trực tiếp nhận lỗi.
Tống Quân Trúc khẽ thở dài một hơi mà chẳng ai nghe thấy.
Nàng không ngờ, mình chỉ thuê Lục Tinh đến đây thôi, kết quả mị lực lại quá lớn, khiến Lục Tinh mê muội thành ra như vậy.
Đứa trẻ ngoan ngoãn, giờ trực tiếp biến thành kẻ biến thái theo dõi cuồng rồi.
Mắng hắn ư, trong lòng Tống Quân Trúc có chút ngượng ngùng.
Bỏ qua cho hắn, Tống Quân Trúc lại cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
Càng nghĩ, Tống Quân Trúc càng trừng mắt liếc Lục Tinh, nghĩ đến biện pháp trừng phạt, giọng lạnh lùng nói.
"Kế hoạch đi chơi tuần này hủy bỏ, ngươi ở nhà viết bài cho ta!""Ta sẽ giao bài cho ngươi, viết không xong thì cấm cơm cấm ngủ."
Hừ. Không đưa tiểu tử nhà ngươi đi ra ngoài chơi, để xem ngươi có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không hả?
Tống Quân Trúc cảm thấy hình phạt này của nàng, đối với một kẻ thích nàng như Lục Tinh, đơn giản là sét đánh giữa trời quang.
Quả nhiên.
Nhìn lướt qua biểu cảm ỉu xìu của Lục Tinh, Tống Quân Trúc càng trở nên tự tin hơn.
Tuyệt đối không thể dung túng cho Lục Tinh được một tấc lại muốn tiến một thước!
"Được rồi, Tống giáo sư, tôi biết rồi."
Lục Tinh ở phía sau lưng liều mạng bóp eo mình, tỏ vẻ đắng chát.
Vẻ mặt hắn sa sút thất vọng, nhưng trong lòng đã bắt đầu hú hét như mở cờ trong bụng.
Cmn! Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị ăn đòn rồi.
Kết quả.
Không chỉ không phải ra khỏi nhà, mà còn có thể ở nhà học tập làm bài?
Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?!
Biết bây giờ sách bài tập và luyện thi đắt đỏ cỡ nào không?!
Mà giờ lại được Tống Quân Trúc cung cấp toàn bộ à!
Lục Tinh trong lòng sung sướng muốn điên.
Tống Quân Trúc nhìn thấy vẻ mặt đắng chát của Lục Tinh, không hiểu vì sao, trong lòng lại có chút khó chịu.
Nàng phất phất tay: "Về đi!"
"Sau này không được theo dõi ta nữa!""Tinh..."
Cửa phòng từ bên trong bị mở ra, một giọng nói mềm mại dễ nghe truyền ra.
Biểu cảm của Tống Quân Trúc cứng đờ, nhìn về phía cửa phòng.
Trì Việt Sam mặc bộ đồ nhạt màu xanh lam, tóc dài búi sau gáy có vẻ hơi rối.
Giờ khắc này.
Trì Việt Sam vẻ mặt yếu ớt thanh lãnh dựa vào cửa, đôi mắt chứa vẻ ưu sầu nhìn Lục Tinh.
Một cành hải đường hoa ngọc trâm nghiêng cắm trên tóc nàng.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Tống Quân Trúc sững sờ tại chỗ, máu huyết trong người trong một giây toàn bộ dồn lên não!
Nàng nhìn mắt Trì Việt Sam, đỏ ửng, giống như vừa mới khóc xong.
Nàng nhìn lại váy của Trì Việt Sam, ướt át, giống như vừa làm chuyện gì đó.
Trái tim Lục Tinh sắp nhảy ra ngoài.
Mẹ nó! Trà xanh!
Quên mất Trì Việt Sam là kẻ thâm hiểm.
Mặc dù Tống Quân Trúc không nghe thấy lời Trì Việt Sam, nhưng Trì Việt Sam khẳng định đã nghe được cuộc đối thoại của mình với Tống Quân Trúc a!
Lục Tinh nhanh chóng mở miệng muốn giải thích, ánh mắt lạnh lùng của Tống Quân Trúc đã rơi trên mặt hắn, cắt ngang lời hắn.
"Ngươi tới quán bar làm gì?"
Toàn thân Tống Quân Trúc lạnh toát, trong ánh mắt ánh lên vẻ châm biếm.
Nàng vừa mới nói cái gì vậy?
Nàng còn tưởng rằng Lục Tinh đến vì nàng.
Hóa ra không phải.
Tống Quân Trúc muốn cười lạnh, khóe miệng giật giật, ngay cả một cái độ cong lạnh lẽo cũng làm không được.
Đây chính là đàn ông sao?
Miệng thì nói thích, vậy mà dưới lại có thể thích một người khác?
Nhìn gương mặt này của Lục Tinh, cảm giác bị vị hôn phu phản bội, cảm giác bị Lục Tinh lừa dối toàn bộ xông lên não.
Tống Quân Trúc cắn răng, giơ tay lên mạnh mẽ đánh xuống!
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang vọng khắp hành lang.
Rắc.
Trì Việt Sam chắn trước người Lục Tinh, trâm trên đầu bị quăng xuống đất.
Vỡ làm hai đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận