Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 343: Quá có tiết mục!

Chương 343: Quá có trò hay! Tinh bột mao? Ôn Linh Tú nghe được cách gọi này thì rơi vào trầm tư, đột nhiên ý thức được đây có lẽ là một Lục Tinh khách hàng. Nhưng nàng không trực tiếp hỏi mà lặng lẽ tiếp tục nghe. Tống Quân Trúc nghe Trì Việt Sam nhắc đến Liễu Khanh Khanh, chỉ cảm thấy cô gái này cố tình đến gây chuyện. Nhưng trước giờ nàng không trốn tránh vấn đề, nên nói thẳng. “Gọi người phái mấy chiếc xe taxi đến ngồi ở gần đây, cô ta vừa ra ngoài lên xe liền cho đi lòng vòng.” “Giờ chắc đang ở trên cầu vượt.” Phụt… Trì Việt Sam suýt bật cười thành tiếng. Nàng thấy Tống Quân Trúc này đúng là nhân tài, còn biết dùng biện pháp đối phó cơ đấy. Ôn Tổng làm ăn coi trọng nhất sự an toàn, vậy nên sẽ dùng mấy chuyện nhỏ này để ngăn cản người đến. Cô ta là người của công chúng, vậy sẽ cố ý để lộ hành tung cho đám fan cuồng đến khiến cô ta không thể đi được. Hay thật. Trì Việt Sam chống cằm, cong khóe miệng từ tốn nói. “Ta vừa định khen Tống giáo sư đấy.” “Mặc dù nói Tống giáo sư không cản được ta gặp Ôn Tổng, nhưng ít ra cũng sắp xếp được nhiều việc như vậy.” “Coi như không có công lao cũng có khổ lao.” “Không ngờ sự sắp xếp của Tống giáo sư vẫn hữu dụng, ít nhất cản được tinh bột mao, lần này công lao cũng có.” “Ta đây vỗ tay cho Tống giáo sư.” Nàng nhìn Tống Quân Trúc với ánh mắt đầy kính nể, hai bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ hai tiếng, để cổ vũ. Trông thật là thành tâm tán dương mà. Tống Quân Trúc dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của Trì Việt Sam, nghi ngờ hỏi. “Người như cô sống đến giờ cũng thật thần kỳ, bình thường không bị xa lánh sao.” “Không còn cách nào, dáng vẻ đẹp đẽ, bị xa lánh là số mệnh của ta rồi.” Trì Việt Sam cười đáp lại. Ôn Linh Tú nhếch môi nhìn mặt bàn, ép mình tuyệt đối không được cười thành tiếng. Cách nói chuyện của Trì Việt Sam và Tống Quân Trúc trước mặt nàng thật là có ý tứ. Sau khi Ôn Linh Tú lặng lẽ quan sát, nàng đã nắm được tính cách của hai người. Giả sử một tình huống. Nếu một người dẫm vào chân Tống Quân Trúc, Tống Quân Trúc sẽ nói: “Cút ngay.” Nếu một người dẫm vào chân Trì Việt Sam, Trì Việt Sam sẽ nói: “Ai da, cơ sở hạ tầng của quốc gia đúng là ngày càng tốt, người mù cũng có thể yên tâm đi lại an toàn.” Tống Quân Trúc nói chuyện thì đao to búa lớn đâm thẳng vào lòng người, còn Trì Việt Sam nói chuyện thì mềm mại đeo đao, âm dương quái lạ. Quá có tiết mục. Hàm lượng Lục Tinh còn đang tăng lên. Đúng là một con khỉ một cái buộc pháp! Ôn Linh Tú lặng lẽ nâng chén lên nhấp một ngụm. Vừa ngước mắt, Trì Việt Sam và Tống Quân Trúc đều đang nhìn nàng. “Khụ khụ.” Ôn Linh Tú để ly xuống ho khan hai tiếng, nàng vừa nãy một câu cũng không nói, sao lại dính đến nàng rồi? Trì Việt Sam dùng đầu ngón tay khuấy đồ trang sức bằng ngọc, mắt nhìn Ôn Linh Tú, cười nhạt hỏi. “Ôn Tổng quen biết tinh bột mao kia sao?” “Không biết, cô ta làm sao?” Ôn Linh Tú thật sự tò mò về cái người tên tinh bột mao này. Trì Việt Sam cảm thấy không thoải mái, sao có thể không làm cho người khác cũng không thoải mái một chút? Thế là nàng chậm rãi nói. “Cô ta không giống chúng ta, cô ta là bạn gái của Lục Tinh.” “À không đúng, bạn gái cũ.” Nghe vậy, Ôn Linh Tú giật mình, quay sang nhìn Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc hừ lạnh một tiếng. Nàng là người hiểu rõ nhất phản ứng của Lục Tinh khi gặp Liễu Khanh Khanh ngày đó. Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ vị trí của Liễu Khanh Khanh trong lòng Lục Tinh. Tống Quân Trúc cau có mặt mày, “chuyện đã qua còn nhắc làm gì?” Tim Ôn Linh Tú đột nhiên hẫng một nhịp. Người như Tống Quân Trúc, nếu lời Trì Việt Sam nói là sai sự thật, thì nàng nhất định là người đầu tiên phản bác. Nhưng Tống Quân Trúc lại không. Vậy chính là... Thật. Ôn Linh Tú đột nhiên nhớ lại chiếc nhẫn đôi tình nhân nàng thấy trong túi Lục Tinh trước đây. Hiện tại, nàng đã tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn kia. Ôn Linh Tú cụp mắt, không nói gì. Sau khi thấy chiếc nhẫn đôi kia, nàng đã đưa cho Lục Tinh một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn và đắt hơn. Còn một chiếc nhẫn kim cương khác đang ở trong túi của nàng. Nhưng giả vẫn là giả. Thậm chí. Nàng còn không biết Lục Tinh có bán chiếc nhẫn kim cương kia đi hay không. Lòng Ôn Linh Tú dậy sóng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ cười nhạt nói. “Tôi không quen cô ta.” Một lát sau. “Cô ta tên gì?” Trì Việt Sam suýt cười ra tiếng. Thấy chưa. Nàng còn tưởng rằng Ôn Tổng thoải mái không để ý gì cơ. Đây là báo ứng cho việc Ôn Tổng thích xem náo nhiệt đó mà! Chắc trong lòng cũng không dễ chịu nhỉ? Trì Việt Sam nhìn sang Tống Quân Trúc, ngưỡng mộ nói. “Cái này phải hỏi Tống giáo sư.” “Dù sao thì người chia rẽ tinh bột mao với Lục Tinh chính là Tống giáo sư mà.” “Trì Việt Sam!” Tống Quân Trúc lạnh mặt nhìn Trì Việt Sam. Trì Việt Sam cười một tiếng, nháy mắt mấy cái, đưa quạt che nửa mặt, vô tội nói. “Chẳng lẽ ta hiểu lầm Tống giáo sư, không phải là Tống giáo sư chia rẽ sao?” “Rốt cuộc cô nổi điên vì cái gì?” Tống Quân Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trì Việt Sam. Thật hiếm thấy. Tống giáo sư luôn bệnh tâm thần cũng có ngày nói người khác nổi điên. Thật đúng là đảo ngược càn khôn! Trì Việt Sam cười cong mắt. Nàng vẫn dùng quạt che nửa mặt, phòng trường hợp con điên Tống Quân Trúc kia bất thình lình hắt cà phê vào mặt nàng. Khuôn mặt này dù gì cũng còn dễ nhìn, hắt hỏng thì tiếc lắm đó. Ôn Linh Tú nhìn Tống Quân Trúc, lại nhìn Trì Việt Sam, khẽ thở dài nói. “Cô đừng gây sự với Tống giáo sư không phải tốt hơn sao.” Lại còn sợ Tống giáo sư gây ra chuyện gì, nên cứ liều mạng đi trêu Tống giáo sư, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ? Trì Việt Sam vẫn cười không nói. Nếu không phải hôm nay nàng thông minh, nàng đến mặt Lục Tinh cũng không gặp được! Tống Quân Trúc chiếm Lục Tinh lâu như vậy, thật sự nghĩ có thể kê cao gối mà ngủ à? Dựa vào cái gì? Nàng nhất định phải khiến Tống Quân Trúc khó chịu một chút. Nàng chỉ muốn nhắc nhở Tống Quân Trúc. Người ta Lục Tinh và bạn gái, là do chính Tống Quân Trúc gây ra. Sẽ không phải vì sống những ngày dễ chịu nên đã quên chuyện này rồi chứ? Thật sự cho rằng Lục Tinh đối với cô ta là thật lòng sao? Có lẽ Lục Tinh còn hận cô ta vì chia rẽ anh và bạn gái cũng nên! Rõ ràng. Nhắc nhở của nàng rất đúng chỗ, rất hữu hiệu, ít nhất bây giờ Tống Quân Trúc đã bị phá phòng. Trì Việt Sam nhìn Tống Quân Trúc từ đáy mắt mới thoáng qua vẻ tức giận như muốn g·iết người, cuối cùng cũng yên tâm lại. Nàng vuốt ve chiếc quạt ngọc ôn nhuận, tâm trạng thư sướng. Hô ——Quả nhiên. Càng nghĩ càng tức, báo thù là không được để qua đêm. Ai bảo Tống Quân Trúc không phải chọc đến nàng cơ chứ. Ai. Trì Việt Sam nhìn cánh quạt đang đung đưa trong không trung, thầm nghĩ không biết Trì Thủy đã thoát ra khỏi vòng vây chưa. Ôn Linh Tú nhìn sắc mặt Tống Quân Trúc âm trầm như muốn g·iết người, lại nhìn gương mặt thanh tú dịu dàng của Trì Việt Sam...... “Cô gái kia tên gì?” Ôn Linh Tú vẫn quan tâm đến chuyện này, nên hỏi lại một lần. Trong ấn tượng của nàng, Lục Tinh đối với tất cả khách hàng đều ôn nhu thâm tình, đối với tất cả khách hàng trước đây đều lạnh nhạt tuyệt tình. Thế mà lại có một cô gái có thể hưởng thụ tất cả mọi thứ từ Lục Tinh. Ôn Linh Tú không thể không để ý. Tống Quân Trúc liếc nhìn Ôn Linh Tú, bực bội ném ra một cái tên. “Liễu Khanh Khanh.” “Liễu Khanh Khanh?” Ôn Linh Tú sững sờ một chút, rồi lặp lại, “Liễu Khanh Khanh……” Cái tên quen thuộc quá……
Bạn cần đăng nhập để bình luận