Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 171: đáY lòng ta dấy lên hy vọng, giống như là mộ địa dâng lên Thái Dương

Ngày hôm sau.
Lục Tinh gõ cửa lớn phòng 301.
Cạch. Cửa phòng mở ra.
"Ni Khắc Hồ Ni Khắc! Ngươi bị bắt!"
"Vì cái gì? Làm tổn thương trái tim nhỏ của ngươi sao?"
Lục Tinh tựa người vào khung cửa, nhíu mày nhìn tiểu học tỷ từ trên xuống dưới. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi hở eo màu xanh nhạt cùng áo ba lỗ màu đen, bên dưới là quần jean cạp trễ bó sát người, phía sau còn có một chiếc đuôi thỏ tròn lông mượt mà. Lục Tinh túm lấy đôi tai thỏ trên đỉnh đầu của tiểu học tỷ. Lúc nàng móc còng tay ra, Lục Tinh liền đoạt lấy và còng vào tay nàng, sau đó thong thả đi vào phòng và cảm thán nói: "Cảnh sát thỏ này công phu không ra gì cả."
Liễu Khanh Khanh ngơ ngác nhìn hai tay mình bị còng, không phải, sao lại còng ta mà ta không thấy rõ vậy? Thủ pháp của ngươi sao lại thuần thục như thế?
Meo ~~~
Một tiếng mèo kêu phá tan nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lục Tinh. Hắn cúi đầu nhìn xuống, con mèo con đen tuyền sạch sẽ giống như hôm qua lại quấn quanh bên chân hắn, thậm chí còn nằm dài trên mặt đất dang bụng ra làm nũng, muốn Lục Tinh xoa xoa bụng nó. Lúc này, Lục Tinh mới phát hiện ra đôi mắt của con mèo đen nhỏ này có màu vàng.
Liễu Khanh Khanh mềm giọng nói: "Hôm qua ta thấy nó đáng thương quá nên mới mang nó đến cửa hàng thú cưng tiêm phòng."
Nàng đi đến bên cạnh Lục Tinh, luyên thuyên nói. "Còn may là mèo cái nhỏ, nếu không, nếu là mèo đực thì ta sẽ bắt nó đi làm thái giám."
Lục Tinh hiện tại đột nhiên cảm thấy tiểu học tỷ này...... cứ như hack ấy. Sao lại hiểu chuyện thế này?
Liễu Khanh Khanh đụng vào vai Lục Tinh, nũng nịu nói: "Ngươi sờ nó đi, nó ngoan lắm."
Lục Tinh ngồi xổm xuống sàn nhà. Con mèo đen nhỏ như hiểu ý lật người một vòng rồi nhào bốn chân vào lòng Lục Tinh.
Nha ~ Nha ~ Nha ~ ~~~
Lục Tinh nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu nó, một cảm giác chưa từng có tự nhiên nảy sinh. Đây là một sinh mệnh nhỏ.
Liễu Khanh Khanh cũng muốn ngồi xuống, nhưng chiếc đuôi thỏ sau lưng cấn vào một cái khiến mặt nàng đỏ lên, chỉ có thể đổi tư thế quỳ.
"Đáng yêu không?"
"Mau trả lời, đặt tên cho nó đi, không được có chữ đen trong tên!"
Giọng nói vui vẻ bên cạnh khiến khóe miệng Lục Tinh cũng cong lên, thảo nào đám bệnh thần kinh kia phải tốn nhiều tiền mua cảm xúc như vậy. Đúng là rất thoải mái.
Lục Tinh xoa đầu mèo, vừa cười vừa nói: "Đây là Miêu Miêu của ngươi, tự ngươi đặt tên đi."
Liễu Khanh Khanh khẽ hừ một tiếng, "Vậy ta gọi nó......Tiểu Bạch."
Lục Tinh:......Ngươi đúng là đồ bỏ đi trong việc đặt tên!
Thấy Lục Tinh dù không nói gì nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ ghét bỏ, Liễu Khanh Khanh giơ một bàn tay của Tiểu Bạch lên. "Ai đồng ý cái tên này thì giơ tay!"
"Tốt, hai trên một, cái tên Tiểu Bạch chiến thắng!"
"Không tin ngươi hỏi Tiểu Bạch xem, chính nó cũng không có ý kiến."
Lục Tinh cười nhìn đôi mắt sáng long lanh của Liễu Khanh Khanh. Đúng là có sức sống thật.
"Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch." Lục Tinh vuốt đầu mèo, "thật đáng yêu."
Liễu Khanh Khanh không ngờ Lục Tinh lại thích Tiểu Bạch đến vậy, nàng nhìn Lục Tinh vuốt ve Tiểu Bạch mà nghiến răng nghiến lợi. Không nên không nên. Đây là con chung của nàng và Lục Tinh, không thể ghen ghét, không thể ghen ghét. Hít sâu, hít sâu.
"Vậy thì, khi nào ngươi mới chịu trách nhiệm với ta?"
Hả? Lục Tinh nghe thấy âm thanh ai oán này, quay lại thì thấy tiểu học tỷ đang ngồi quỳ trên mặt đất, buồn rầu nhìn hắn.
"Chịu cái gì trách nhiệm?"
A. Nhìn thấy tay tiểu học tỷ vẫn còn đang bị còng, hắn đã hiểu chịu trách nhiệm cái gì rồi.
Ai. Rốt cuộc thì sao hắn lại thuần thục như vậy chứ? Bởi vì lần trước Tống giáo sư muốn Lục Tinh quất nàng, nên Lục Tinh đã học lỏm một vài thứ trong đêm để phòng bất trắc. Đáng tiếc là sau này không dùng tới, không, là may mà sau này không dùng tới!
Tháo còng tay ra, Lục Tinh pha cho tiểu học tỷ một cốc thuốc cảm: "Uống đi."
Hả? Liễu Khanh Khanh ôm Tiểu Bạch trong ngực, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Sao lại nghĩ ra việc pha thuốc này cho ta thế?"
Lục Tinh đưa mu bàn tay sờ lên trán nàng. "Cũng may là không bị cảm."
"Hôm qua mưa to như thế, ngươi còn ôm mèo đi bệnh viện thú cưng, sao không bị mưa gió thổi trúng cho được? Phòng bệnh hơn chữa bệnh."
Liễu Khanh Khanh ôm lấy cốc nước cười ngây ngô, đôi mắt cong cong. "Hì hì, ngươi thật tốt."
"Đúng rồi, hôm nay ngươi khi nào thì đi?"
Lục Tinh nghĩ nghĩ. Nhờ phúc của Ôn Tổng, bây giờ hắn có thể không đến trường học, cũng không phải gặp tiểu kim mao nữa. Vì vậy. Ban ngày hắn có thể tự do, ban đêm sẽ về chỗ Ôn Tổng nấu cơm bồi hài tử.
"Bốn giờ đi."
Liễu Khanh Khanh nằm ườn trên lưng ghế sô pha, nhìn Lục Tinh chằm chằm. "Vẫn còn sớm, ngươi định làm gì?"
"Học chứ sao."
Lục Tinh nhặt Tiểu Bạch từ trong ngực tiểu học tỷ ra. "Tri thức là sức mạnh!"
Liễu Khanh Khanh choáng váng, đột nhiên nhớ ra Lục Tinh còn phải thi đại học. Chủ yếu là do hành vi thường ngày của Lục Tinh không giống trẻ con nên khiến nàng hay quên mất chuyện này. Không được! Nhỡ quấy rầy Lục Tinh học tập, sau này Lục Tinh thi trượt đại học thì sao? Liễu Khanh Khanh ơi là Liễu Khanh Khanh, sao ngươi có thể nghiệp chướng đến thế? Bây giờ Lục Tinh vất vả lắm mới đối xử tốt với mình, nàng không thể hại Lục Tinh được!
Nghĩ vậy. Liễu Khanh Khanh lập tức hủy bỏ kế hoạch mỗi ngày một bộ cos phục đến nhử Lục Tinh, nhanh chóng đổi đồ mặc ở nhà. tiện thể còn buộc cho Lục Tinh một dải băng đô đỏ, trên đó viết hai chữ to——Phấn đấu!
Lục Tinh cười ngất, sao tiểu học tỷ này lại trẻ trâu thế không biết.
"Ngươi cố gắng."
"Ngoài bàn học ra, ta không cung cấp được đồ dùng học tập gì cho ngươi hết." Liễu Khanh Khanh có chút khó mở lời nói.
"Đợi đến khi lên đại học, ngươi sẽ biết một cái bút bi dùng từ năm nhất đến năm tư đại học không phải là một đoạn phim ngắn đâu."
Thật ra nàng cũng muốn giúp Lục Tinh học tập. Nhưng mà nói thật. Từ khi nghỉ hè lớp 12 đến giờ, đầu óc của nàng như được tự động nâng cấp vậy. Hiện giờ đầu óc khó khăn lắm mới hoạt động thì lại toàn là yêu đương, zombie thấy còn chê. Cũng không thể đột nhiên mang tâm thế như ấn soái ra trận rồi kèm Lục Tinh, để cho Lục Tinh học một phát lên thẳng đại học được, thế thì nàng chắc chắn sẽ phải tự tát mình nửa đêm. Cho nên. Liễu Khanh Khanh là thật sự bó tay với Lục Tinh a a a ~~~
Nhưng mà may mắn. Nàng ít nhất cũng có thể tạo ra cho Lục Tinh một môi trường học tập thật tốt a!
Ờm. Nửa tiếng sau, Lục Tinh quay đầu nhìn Liễu Khanh Khanh. Nàng đang ôm Tiểu Bạch ngồi trên ghế sofa, một đôi mắt người, một đôi mắt mèo, cùng chớp chớp mắt nhìn hắn.
Liễu Khanh Khanh siết chặt nắm tay, mặt nghiêm túc. "Cố lên, chúng ta...... ờm."
Nàng còn nâng bàn chân của Tiểu Bạch lên bắt nó giơ tay theo. "Cố lên! Mẹ con ta sẽ ủng hộ ngươi!"
Lục Tinh im lặng quay đầu lại. Má nó! Đúng là thần kim!
Lục Tinh cúi đầu tiếp tục làm bài, phía sau mỗi trang bài tập của nhà xuất bản đều in các loại câu súp gà cho tâm hồn. Hôm nay là——Đáy lòng ta trỗi dậy hy vọng, giống như là mặt trời mọc lên từ mộ địa.......
Thời gian một tuần chớp mắt đã trôi qua. Lục Tinh đã thành công duy trì cuộc sống tốt đẹp là ban ngày ở nhà tiểu học tỷ học bài, tối đến lại đến nhà Ôn Tổng bồi hài tử đi dạo. Đúng là tốt. Đây là thứ hắn đáng được hưởng.
Thứ bảy, Lục Tinh dậy rất sớm. Thường thì lúc này hắn phải đi hầu hạ Tống giáo sư, nhưng chuyện đáng vui mừng là. Tống giáo sư đã đến lượt cống hiến cho đất nước rồi! Vì vậy, thứ bảy và chủ nhật của Lục Tinh đã được tự do.
Trên sổ ghi nhớ của Lục Tinh, hai chữ to được viết đậm ngay hôm nay ——[ Về nhà ]
Đúng vậy. Về nhà. Hôm nay là ngày đưa ông bà về nhà, nhà nhà vui mừng, cái bệnh viện B này, rốt cuộc cũng không cần ở lại nữa!
Ngày tốt lành, Lục Tinh triệt để chơi sang một phen, gọi xe. Trên đường đến bệnh viện, xe chạy qua cảng Hải Thành, lái xe cao hứng nói. "Dù có nhìn bao nhiêu lần thì biển này vẫn thật đẹp!"
Lục Tinh vui vẻ gật đầu. "Đúng vậy, biển là một thứ tốt."
"Lúc tâm trạng tốt thì có thể nhìn biển, không có tiền thì có thể xuống biển."
Lái xe: Σ(° △ °|||)︴
Bạn cần đăng nhập để bình luận