Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 221: Vạn nát vạn nát vạn vạn nát!

Chương 221: Vạn nát vạn nát vạn vạn nát!
Cuộc sống tẻ nhạt vô vị, Lục Tinh leo lên ngôi hoàng đế.
Biệt thự nhà họ Ôn, trong phòng khách. Lục Tinh đứng trên ghế sofa, khoác trên người một tấm ga giường màu vàng đất, trịnh trọng nhìn về phía phương xa. Ở cạnh ghế sofa trên tấm thảm, Niếp Niếp ngây ngốc nằm rạp trên mặt đất, giọng nói trẻ con ê a.
“Đại vương vạn nát vạn nát tuyệt đối nát!”
Lục Tinh khẽ ho một tiếng, chậm rãi vươn tay.
“Ái Khanh bình thân.”
Niếp Niếp giãy giụa bò lên, trong độ tuổi nước mũi còn không khống chế được mà đã khống chế được lời kịch.
“Tạ ơn đại vương~~~”
Lục Tinh suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng. Ai. Cảm giác làm hoàng đế cũng không thoải mái như vậy sao? Thật không biết những người kia vì cái ngôi hoàng đế mà làm được bao nhiêu chuyện điên rồ như thế. Bất quá nếu để ta kế thừa hoàng vị thì coi như trẫm không nói.
Niếp Niếp đứng cạnh ghế sô pha, kéo kéo góc ga giường của Lục Tinh, ngửa đầu giọng trẻ con nói.
“Đến lượt ta, ba ba, đến lượt ta.”
“A.”
Lục Tinh nhảy xuống ghế sofa, thản nhiên như không có việc gì nói.
“Ta không muốn chơi.”
Niếp Niếp: ???
Niếp Niếp: !!!
Đồ súc sinh! Thế mà lừa gạt một đứa bé ba tuổi!
Nhìn Niếp Niếp bộ dạng ngây ngốc, Lục Tinh bật cười thành tiếng. Niếp Niếp thừa hưởng hoàn hảo những ưu điểm trong gen của cả cha lẫn mẹ, trông không khác gì một chiếc bánh ngọt nhỏ mềm mại.
Quả nhiên. Lục Tinh ghét không phải trẻ con, mà là những đứa trẻ côn đồ vô lại.
“Ba ba k·h·i d·ễ ta!”
Niếp Niếp phì phò, cố ý kéo Lục Tinh vào phòng ngủ, chống nạnh nói.
“Phạt ba ba ngủ trong phòng ngủ!”
A? Lục Tinh vui vẻ. Nhà khác đều là đuổi người ra khỏi nhà để tỉnh, sao nhà này lại là cho người đi ngủ để tỉnh chứ? Nhưng mà cũng đúng. Với những đứa trẻ tầm tuổi Niếp Niếp, không hổ là đầu óc mới, tinh thần ngày nào cũng tốt đến nổ tung. Cô bé không thích đi ngủ, nên có lẽ trong suy nghĩ của cô bé, đi ngủ chính là một hình phạt. Nghĩ đến đây, Lục Tinh không khỏi may mắn. May mắn mỗi ngày cô bé ở trường đều vận động đủ, tối về liền ngủ ngon. Nếu không, một đứa trẻ tràn đầy năng lượng đối với phụ huynh mà nói, đơn giản chính là một cơn ác mộng.
Nhưng đi ra ngoài chơi thì luôn cần phải trả giá, để bù đắp lại sai lầm đùa giỡn trẻ con của mình, Lục Tinh bế Niếp Niếp trong phòng xoay vòng vài lượt.
Cuối cùng, Lục Tinh hỏi.
“Bảo bối, con còn nhớ thứ sáu là ngày gì không?”
“Nhớ!”
Niếp Niếp lập tức giơ tay lên.
“Thứ sáu là sinh nhật của mami! Niếp Niếp muốn làm thiệp chúc mừng cho mami!”
Lục Tinh cảm thấy vui mừng. Không tệ không tệ. Con gái Ôn tổng không uổng công nuôi, ít nhất là nhớ được sinh nhật. Nhưng vừa nghĩ đến cô nhóc Niếp Niếp chỉ cần tặng một cái thiệp chúc mừng là có thể nhận được tình thương của mẹ, còn hắn thì phải hao tâm tổn trí suy nghĩ tặng quà gì mới khiến khách hàng vui vẻ, Lục Tinh lại emo lẩm bẩm.
“Chờ đến lúc ta nhỏ lại, ta cũng sẽ xem thiệp chúc mừng là quà tặng mà đưa!”
Sinh nhật, một tấm thiệp chúc mừng. Kết hôn, một tấm thiệp chúc mừng. Sinh con, một tấm thiệp chúc mừng. Chỉ cần mọi người đều đưa ra một tấm thiệp chúc mừng, thì thế giới này sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền ~
Lục Tinh cầm cốc nước cho Niếp Niếp vừa chơi mệt uống, vừa rót nước vừa nghĩ.
“Chiêu này của sư tỷ tốt thật đấy.”
Từ ngày gặp mặt, sư tỷ liên tục tạo cho hắn những bất ngờ nho nhỏ, những điều may mắn, đến cuối cùng là giơ bạch kỳ trên vòng đu quay. Trong quá trình này, tâm trạng của hắn luôn không ngừng tăng lên. Có những người lại thích chơi trò sau khổ trước sướng, trước hết làm người ta khóc, sau đó mới tặng quà. Mặc dù cuối cùng cũng sẽ tạo ra bất ngờ, nhưng trong quá trình trải qua "khổ" ấy, khoảnh khắc đau lòng cũng là thật. Giống như đọc sách vậy, có ai lại đọc mỗi trang cuối cùng đâu chứ. Vậy nên, tốt nhất là không nên tạo những bất ngờ sau khổ trước sướng như vậy, nó quá lạc hậu rồi.
Niếp Niếp nắm lấy ngón trỏ của Lục Tinh, tò mò hỏi:
“Ba ba, ba muốn tặng cho mami cái gì vậy?”
Lục Tinh cười nhéo má cô bé, lảm nhảm nói.
“Bí mật.”
Niếp Niếp: ???
Ba ba có bí mật nhỏ!
Nhìn Niếp Niếp có vẻ giận dỗi, Lục Tinh bật cười, thật ra hắn đã nghĩ xong rồi, nhưng không định nói với Niếp Niếp. Cũng không phải không tin Niếp Niếp có khả năng giữ bí mật, chủ yếu là quá tin tưởng vào khả năng khách sáo của Ôn tổng.......
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cả nhà ba người đi siêu thị dạo một chút. Thật ra với thân gia của Ôn Tổng, mỗi ngày sẽ có người đến tận nhà chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất. Như những người như họ, không cần bước chân ra khỏi cửa cũng có đủ các ngành nghề đến phục vụ. Nhưng mà con người mà. Đôi khi quá xa rời những thứ bình dị thường nhật, cũng sẽ cảm thấy thật vô vị. Thế là. Niếp Niếp một tay nắm tay Lục Tinh, một tay nắm tay Ôn Linh Tú, vui vẻ bắt đầu chạy vòng tròn. Ôn Linh Tú sợ Niếp Niếp bị ngã nên định ngăn hành động này lại. Lục Tinh cười nói.
“Mặc kệ là nam hay nữ, có chút sức lực cũng tốt thôi.”
Cũng giống như Lý Đại Xuân nói, chỉ có địch nhân mới muốn chúng ta trở nên yếu đuối. Thấy Lục Tinh nói vậy, Ôn Linh Tú cũng không ngăn cản nữa.
Ba người bước vào siêu thị, đi dạo một lát thì thấy có người cầm bóng bay tạo thành hình hoa hay các con vật. Niếp Niếp nhìn mấy lần. Lục Tinh để ý thấy nên liền đến hỏi người đang cầm hoa bóng bay.
“Chị ơi, cái này mua ở đâu vậy?”
Một tiếng chị ngọt ngào khiến chị gái kia cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, lập tức nói.
“Ở tầng ba, mua sắm sẽ được tặng miễn phí.”
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tinh không chút do dự hành động, Niếp Niếp ngơ ngác kéo tay Ôn Linh Tú.
“Mami ơi, vì sao con chưa kịp nói thì ba ba đã biết con thích cái này rồi.”
Ôn Linh Tú nhìn bóng lưng Lục Tinh chạy lên tầng ba, dịu dàng nói.
“Bởi vì ba ba giống như mami, đều rất yêu Niếp Niếp.”
“Vậy ba ba cũng yêu mami sao?”
Niếp Niếp ngây thơ hỏi. Ánh mắt Ôn Linh Tú sâu thẳm, nhưng không muốn cô bé thất vọng nên khẽ gật đầu.
Có lẽ đã từng yêu.
Nhưng chỉ vài phút sau, Lục Tinh đã cầm một cái ba lô bằng bóng bay trở về. Niếp Niếp ngay lập tức hai mắt tỏa sáng, không thể chờ đợi muốn đeo lên. Lục Tinh bắt đầu cẩn thận phân phát.
“Này, ba lô này đưa cho Niếp Niếp, còn cái bó hoa này đưa cho mami.”
Ôn Linh Tú kinh ngạc nhìn Lục Tinh đưa cho một bó hoa bóng bay nhỏ nhắn xinh xắn. Quả nhiên. Dù là ở bất cứ thời điểm nào, Lục Tinh cũng sẽ không quên cô ấy.......
Một lát sau.
Một đứa bé chỉ vào bó hoa bóng bay trong tay Ôn Linh Tú, ngưỡng mộ nói.
“Đẹp quá!”
Ánh mắt của đứa bé kia quá mức nóng rực nên Ôn Linh Tú có chút do dự muốn hỏi ý kiến Lục Tinh.
“Hình như bạn nhỏ kia thích, vậy tôi có nên cho bé không?”
“Cô thích thì không cần cho, cô thích thì cô chơi trước đi.”
Lục Tinh tự nhiên nói. Ôn Linh Tú ngẩn người.
Mình thích thì có thể không cần cho sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận