Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 411: ĐịA Ngục chê cười trung thực ủng độn

Chương 411: Trò cười Địa Ngục chân thật ủng hộ Giao Thừa.
"Cháu ngoan, cháu có mệt không?" Triệu Nãi Nãi ngáp liên tục, nhìn đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi sáng. Mặc dù các cụ vẫn thường nói người già ít ngủ, nhưng cũng không đến mức chọn giờ sớm tinh mơ này để hạ cánh chứ?
"Con không cố ý chọn giờ sớm như vậy đâu." Lục Tinh vừa xách hành lý vừa cười bất lực, "Con đã hỏi ý kiến ông rồi mà, chính ông ấy một mực đòi, nhất định phải giờ này mới chịu hạ cánh đấy."
Hắn đã thành công nắm giữ kỹ năng đổ lỗi. Đương nhiên, trong những chuyện gia đình thế này, đổ lỗi cho một đứa bé không biết nói là xong ngay. Mặc dù không biết vì sao ông nội lại nhất quyết đòi giờ này hạ cánh, nhưng Lục Tinh vẫn phải cười xoa dịu.
"Chắc là vì chim sớm có sâu ăn thôi."
"Chim sớm mới ăn được Prometheus." Triệu Gia Gia như vừa được bật công tắc, lập tức thêm vào.
Lục Tinh cố nín cười, không bật ra tiếng. Rốt cuộc mẹ hắn đã bỏ cái video tổng hợp trò cười Địa Ngục vào trong video phổ cập kiến thức sức khỏe cho người già với mục đích gì thế? Lần này thì hay rồi. Triệu Gia Gia chẳng nhớ kiến thức sức khỏe kia, mà toàn nhớ trò cười Địa Ngục. Dạo này Lục Tinh cảm thấy công đức của mình đang giảm xuống thê thảm.
"Ông già, sao ông tinh thần vậy?" Triệu Nãi Nãi lại ngáp, bà thực sự buồn ngủ quá rồi.
Triệu Gia Gia đột nhiên bị gọi tên, hướng người thẳng tắp như cây tăm, ông dang rộng hai tay hít một hơi sâu, cảm khái nói: "Coi như đã về nhà."
Gần nửa năm du lịch nước ngoài cuối cùng cũng kết thúc, mọi thứ đều tốt, chỉ là thèm một bát cơm nóng ở nhà.
"Sao ông không trả lời tôi?" Triệu Nãi Nãi cố ý đến gần Triệu Gia Gia, tăng âm lượng lên.
Lục Tinh cười, đẩy hành lý đi tìm xe đến đón. Những người lớn tuổi như ông bà luôn có tình cảm đặc biệt với quê hương. Những thứ hào nhoáng nhất thời có thể đè xuống loại cảm tình này, nhưng càng lâu, tình cảm ấy sẽ càng thêm mãnh liệt. Mà tình cảm này, trong phân tích thưởng thức thơ ca cổ điển thường được gọi là nỗi nhớ nhà.
"Chào ngài, là Lục tiên sinh phải không..." Người lái xe tự giới thiệu, tiện tay nhận lấy hành lý của Lục Tinh.
Lục Tinh gật đầu, giúp đỡ lái xe sắp xếp hành lý vào trong xe. Nửa năm trước hắn cùng ông bà đi nghỉ dưỡng toàn đến những nơi có phong cảnh đẹp, dịch vụ tốt, không hề nguy hiểm. Lần này hắn ở lại trong nước vài ngày, sau đó một mình ra nước ngoài, trải nghiệm những hoạt động mạo hiểm mà Hạ Dạ Sương từng kể. Nghĩ đến đây, Lục Tinh sờ lên ngực mình. Khi đối diện với những cảnh tượng khiến adrenalin tăng vọt đó, hắn có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi và chùn bước, như vậy mới đúng là người.
Xe bắt đầu chạy trên đường. Mười phút sau.
ẦM!
Một tiếng động lớn vang lên, ô tô phanh gấp, lốp xe ma sát trên mặt đường bê tông, tạo ra tiếng kêu chói tai.
Đầu óc Lục Tinh trong nháy mắt trống rỗng. Ký ức như thủy triều ùa về, hắn bị kéo về khung cảnh ngày hôm đó, mọi thứ tái hiện, hắn như vừa trải qua một tai nạn xe cộ một lần nữa. Mảnh kính vỡ vụn thành mưa sao băng cắm vào ngực hắn, Tống Quân Trúc đầy máu dựa vào bảng điều khiển, bảo hắn mau xuống xe.
"Cháu ngoan? Cháu ngoan?!"
Hai giọng nói lo lắng vang lên bên tai, Lục Tinh lập tức hoàn hồn, trước mắt mơ hồ còn thấy mái tóc xoăn đen nhánh của Tống Quân Trúc.
"Không sao đâu cháu ngoan, tại có người đi đường bị bệnh ngã ra đấy, không đụng trúng ai hết, tự dưng người ta ngã thôi mà..." Triệu Gia Gia tức giận xuống xe muốn xem rốt cuộc có chuyện gì, Triệu Nãi Nãi lo lắng nắm tay Lục Tinh, không ngừng gọi tên hắn.
Lục Tinh lấy lại tinh thần, như một con rối cứng đờ cứ thế đứng nguyên tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình. Rất sạch sẽ, không hề có vết máu nào.
"Không có gì, nãi nãi, con không sao, con không sao." Mặt Lục Tinh trắng bệch, khóe miệng giật giật cố nở một nụ cười, sau đó mở cửa xe nói, "Con xuống xem một chút có chuyện gì."
Xuống xe, Lục Tinh nheo mắt nhìn về phía trước. Một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị ngã trên mặt đất. Lái xe và ông nội đã xuống, xung quanh còn có mấy người dân đang vây xem, nhưng không ai dám đến đỡ.
Lục Tinh nhíu mày, mới bước được hai bước, liền bị một cú thúc khuỷu tay cho lệch sang một bên.
Lục Tinh: ???
Một người phụ nữ tóc đen trượt dài, quỳ xuống bên người đàn ông, tay run run gào lớn.
"Lão công! Sao anh lại thế này lão công!"
"Lão công ơi anh nói gì đi!"
"Ai! Ai đã dọa lão công tôi đến phát bệnh thế này?!"
Vừa hô lớn một tiếng, đám người vây xem càng lúc càng đông, xe cộ tắc nghẽn hoàn toàn.
Tsk. Lục Tinh nheo mắt bước tới chỗ Triệu Gia Gia, hơi cúi người thấp giọng hỏi: "Lại là người cố tình ngã vờ à?"
"Trông giống vậy." Triệu Gia Gia cũng nheo mắt lại.
Trước khi người phụ nữ kia sắp chỉ về phía Lục Tinh định ăn vạ, Triệu Gia Gia ho khan hai tiếng nhỏ giọng nói: "Coi ông đây."
Hả? Lục Tinh đầy dấu chấm hỏi.
Triệu Gia Gia chạy tới chỗ người phụ nữ đang khóc thút thít kia, cúi đầu thở dài nói: "Ôi, cô nói xem sao người đang khỏe mạnh lại lăn ra ngã thế này, đúng lúc tôi là lão trung y, tôi xem mạch cho lão công cô nhé."
Người phụ nữ: ???
"Hả?" Lục Tinh trợn tròn mắt, "Ông nội ta biết cả trung y sao?"
Triệu Nãi Nãi cũng đã hiểu rõ tình hình, lúc đầu bà chỉ ghét những kẻ giả vờ bị ngã này, nhưng sau khi thấy cháu mình suýt bị dọa sợ tái mặt, bà lại càng ghét hơn. Triệu Nãi Nãi đứng cạnh Lục Tinh, nhỏ giọng đáp: "Ông ấy không biết."
"Vậy nếu bị phát hiện thì sao?"
"Ông nhà cháu hơn sáu mươi rồi, nếu bị bắt vào cũng coi như vào viện dưỡng lão." Triệu Nãi Nãi thản nhiên nói.
Lục Tinh: ???
Cạn lời! Lục Tinh không nói lên lời. Hắn trơ mắt nhìn ông mình túm lấy tay người đàn ông nằm đất bắt mạch. Nói thật, ông nhắm mắt lại thì nhìn y như thật. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
"May mắn quá, còn gặp được lão trung y!"
"Đúng đấy, ở bệnh viện có khi đăng ký khám còn phải xếp hàng ấy, đây thì miễn phí, may quá đi thôi."
"Không biết có bắt mạch cho tôi luôn không, dạo này tôi cũng hơi..."
Công lao là những ngày này Lục Tinh hay kể chuyện cười Địa Ngục, khả năng nhịn cười của hắn giờ đã thuộc hàng cao thủ. Sau một hồi, Triệu Gia Gia mở mắt, nhìn người phụ nữ đang mếu máo nói: "Lão công cô chỉ là bị choáng thôi, nhìn tôi hai lần là tỉnh ngay, đơn giản lắm, đừng lo lắng gì cả nhé."
Người phụ nữ ngập ngừng, dè dặt đề nghị, "Hay là... vẫn gọi xe cứu thương đi?"
"Không sao không sao, nhanh thôi mà." Triệu Gia Gia giữ vẻ mặt tươi cười đáng tin, quay người đặt tay lên một huyệt nào đó của người đàn ông.
Chút!
Ngất đúng không? Triệu Gia Gia mặt hiền hòa, nghiến răng, tay đột ngột dùng lực.
"Á! Á! Á!" Một tiếng tru lên, người đàn ông lập tức mở trừng mắt, mặt mày đỏ bừng.
"Ông!"
"Này vị huynh đệ." Lục Tinh lập tức chạy tới kéo ông nội đi, chắn trước mặt ông rồi cười nói với người đàn ông vừa tỉnh kia, "Ông tôi là ngự y trong cung đấy, lần này khám không lấy tiền, coi như làm phúc tích đức."
Lục Tinh vỗ vai người đàn ông, sau đó trực tiếp xốc hắn ta dậy. "Còn không mau cảm ơn ông tôi đi?"
Nghe tiếng xe ô tô phóng đi xa dần, nghe người xung quanh xôn xao bàn tán muốn tìm ông lão để đăng ký khám, da đầu người phụ nữ tê dại vội lôi người đàn ông bên cạnh.
"Làm sao bây giờ, người ta không chịu ở lại, ai mà ngờ ông ấy lại đột ngột về nước chứ!"
"Cạn lời! Mau gọi cho ông chủ! Tình hình không ổn rồi! Tê tê tê, chân tôi đau quá, có xin được bồi thường tai nạn lao động không nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận