Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 398: Cảm tạ nhất bảng đại tỷ ủng hộ

Chương 398: Cảm tạ đại tỷ đứng đầu ủng hộ.
Hỏi: An ủi một người như thế nào?
Đáp: Thay người đó nói ra những uất ức mà họ phải chịu.
Lục Tinh đã làm như vậy. Sự thật chứng minh, hiệu quả rất rõ rệt. Mấy chai rượu vang đỏ vào bụng, gió đêm lướt qua mặt, tốc độ vận hành của đại não giảm đi trông thấy. Đương nhiên, là tốc độ chậm chạp của đại não Hùng Đông Dương. Lục Tinh uống đến mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng quắc nhìn Hùng Đông Dương đang say mèm ngã trên ghế bố ngoài bãi cát. Uống rượu đỏ lên mặt đúng là một thiên phú vô cùng mê hoặc. Cảm tạ gen của mẹ hắn. Uống cạn ngụm rượu đỏ cuối cùng trong ly, Lục Tinh đứng dậy khỏi ghế bố, chỉnh lại cổ áo, nhỏ giọng nói. "Quả thật là tha hương nơi đất khách quê người, nhất định phải cảnh giác với đồng hương."
Hắn đi đến một chiếc ghế bố khác, nhìn chằm chằm Hùng Đông Dương đang say xỉn ở trên. Hùng Đông Dương mắt đã nhắm nghiền, một tay giơ lên trời, miệng lảm nhảm không rõ. "Ta nói này......Ngươi ngươi ngươi cũng đi cua một trăm cô nàng đi......Bất quá chắc chắn ngươi không lợi hại bằng ta......"
"A a a a thật là nhàm chán a......Sống cũng thật là chán a......"
Lục Tinh nghe những lời say này, tròng mắt giật giật, khóe miệng không tài nào cười nổi. Những lời hắn vừa nói chín phần là thuận theo Hùng Đông Dương. Nhưng một phần là do hắn đã thật sự trải nghiệm. Trước kia, hắn lấy việc kết thúc hợp đồng làm mục tiêu, dốc hết toàn lực chỉ vì thực hiện mục tiêu này. Thế nhưng, sau khi mục tiêu này thực hiện xong thì sao? Sau đó nên làm gì? Giống như rất nhiều học sinh giỏi cấp ba, lên đại học liền triệt để bỏ phế. Bởi vì ở cấp ba, mọi người xung quanh đều thúc đẩy ngươi hướng tới kỳ thi cuối cùng. Thế nhưng lên đại học rồi, sẽ không còn ai quản ngươi nữa và ngươi cũng không có mục tiêu. Nếu không tham gia hoạt động gì, không thi đua gì, có thể đến ba lần bạn cũng chẳng gặp được giáo viên chủ nhiệm. Con người trong tình cảnh này, lạc lối cũng là chuyện bình thường.
Trên ghế bố, tiếng Hùng Đông Dương nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn im lặng, bắt đầu ngáy o o. Lục Tinh đứng tại chỗ, thở dài một tiếng. Hắn móc điện thoại từ trong ngực Hùng Đông Dương ra, rồi mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt. Mở khóa xong, mở tin nhắn. Người thuê Hùng Đông Dương vẫn rất thần bí, ghi chú là boss, ngay cả tên họ thật cũng không có. Lục Tinh lật xem mấy tin nhắn trước. Lịch sử tin nhắn đã bị xóa, chỉ để lại vài tin cãi nhau không có giá trị thông tin gì. Lục Tinh đá Hùng Đông Dương một cước, "vẫn rất cẩn thận."
Xem xong tin nhắn với tên boss kia, Lục Tinh thấy mấy người liên hệ gửi tin nhắn hẹn Hùng Đông Dương đi chơi. Mà trong số những người liên hệ đó, thậm chí có người mới quen chưa đầy 24 giờ. Lục Tinh xem đi xem lại vài lần, tắt màn hình điện thoại, có chút câm nín nhìn Hùng Đông Dương đã ngủ say. "Mày đúng là từ điển tân hoa hả, ai cũng tra."
Nhàm chán cũng không phải kiểu nhàm chán thế này chứ?! Lục Tinh liếc mắt, nghĩ đến chuyện Hùng Đông Dương còn nói muốn thi xem ai có một trăm em trước. "Bệnh hoạn, đụng phải sinh vật hóa liền trung thực."
Mắng vài câu, Lục Tinh cầm lấy túi nhỏ của Hùng Đông Dương định bỏ điện thoại vào. Kết quả......Khi nhìn thấy bên trong túi có chai nước in logo lá xanh, Lục Tinh rơi vào trầm mặc. Lục Tinh nhìn Hùng Đông Dương, khó tin nói. "Mày thật......Mày thật ngũ độc đều đủ cả."
Biết là mày nhàm chán, biết là mày trống rỗng, nhưng thế này có phải là hơi quá không vậy? Hít sâu một hơi, Lục Tinh gọi nhân viên công tác khách sạn tới, chỉ vào Hùng Đông Dương trên ghế bố. "Chào anh, xem giúp cô ấy ở phòng nào, phiền anh đưa cô ấy về."
"Vâng thưa quý khách." Nhân viên công tác thái độ rất tốt, cẩn thận kéo Hùng Đông Dương rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, Lục Tinh nhìn một hồi rồi quay về phòng mình. "Tiểu Bạch~~~"
Cảm ơn các vị đại tỷ đứng đầu đã ủng hộ, để hắn có tiền dẫn Tiểu Bạch ra nước ngoài du lịch. Tiểu Bạch vốn đang ngủ ngon, kết quả bị đánh thức. Rõ ràng. Tiểu Bạch hết sức kinh ngạc nhìn Lục Tinh đánh thức nó, ai nói phòng này không có chó, đây không phải là chó hàng hay sao? "Tiểu Bạch không ngoan không ngoan." Lục Tinh có chút chếnh choáng gật đầu. Mặc dù tửu lượng của hắn có thể hơn Hùng Đông Dương, nhưng cũng không đến mức ngàn chén không say. Hắn túm hai chân Tiểu Bạch lắc lư, cất giọng lạc điệu hát. "Mèo con bắt con gián bỏ vào chén ông lão nói là táo, mèo con cho bà già mặc bikini chạy ngoài sân trường......"
"Mèo hư mèo hư! Mèo ngoan mèo ngoan! A a a a, Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch~~~"
Tiểu Bạch tuyệt vọng nhìn lên trần nhà. Che gió tránh cát. Sau một hồi quậy phá ồn ào, Lục Tinh cuối cùng cũng thương xót buông tha cho Tiểu Bạch. Hắn nằm xuống giường lớn, vừa quay đầu là có thể thấy biển cả bao la. "Mày nói xem......"
Lục Tinh đưa tay sờ lên đầu Tiểu Bạch, lẩm bẩm hỏi. "Mày nói xem tao có nên trả mày lại cho Liễu Khanh Khanh không?"
"Ư......"
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu xuống giường lớn, Hùng Đông Dương nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Hắn ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu. Mấy phút sau. "Mẹ nó!"
Ánh mắt Hùng Đông Dương rơi vào đồng hồ treo tường. "Hai giờ rưỡi ???!!!"
Hùng Đông Dương đột ngột bật dậy khỏi giường, lập tức sờ lên ngực mình. "Điện thoại đâu?!"
Hắn gần như là nhào xuống giường, khắp nơi tìm điện thoại. Khi thấy điện thoại trong túi nhỏ, thấy trong đó có hơn mấy chục tin nhắn mới của boss. Tim của hắn nguội lạnh. Hùng Đông Dương lảo đảo cầm chặt điện thoại xông ra khỏi phòng, không ngừng vó chạy tới khu biệt thự khách sạn nơi Lục Tinh ở. "Người đâu?!"
Một nhà ba người đang vui vẻ phơi nắng trên ghế bố trước biệt thự. Nỗi lòng lo lắng của Hùng Đông Dương triệt để chết lặng. Lục Tinh đã chạy!
Tít tít tít—— Lúc này, điện thoại của boss gọi đến. Hùng Đông Dương run rẩy nghe máy, dù cho đối phương không nhìn thấy, khóe miệng của hắn cũng gượng gạo cười nói. "Lão bản, có một tin tốt, và một tin xấu."
"......Ngài muốn nghe tin nào trước?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận