Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 336: Trong mắt ngươi ta là ai

"Chương 336: Trong mắt ngươi ta là ai"
Ngụy trạch.
"Oi!"
"Ca."
Ngụy Thanh Ngư mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, thấy Ngụy Vĩ đột ngột xuất hiện, đâu ra đấy chào hỏi. Ngụy Vĩ tiếc nuối vô cùng. Hắn cố ý xoay người nhảy nhót kiễng chân lên, còn muốn dọa Ngụy Thanh Ngư một chút chứ. Ai ngờ người này căn bản không có phản ứng gì. Thật là không có cảm giác thành tựu. Ngụy Thanh Ngư tựa như một người máy ổn định cảm xúc, tóc đen da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, trong mắt khảm một đôi con ngươi không chút dao động, phảng phất như không có chuyện gì trên đời có thể khiến nàng xao động.
"Ta và Tuyết Tuyết từ Paris trở về."
Ngụy Vĩ ngồi xuống ghế salon đối diện bàn đọc sách, bắt chéo hai chân, đắc ý vuốt ve bộ âu phục. Ngụy Thanh Ngư liếc mắt nhìn. Chiếc trâm cài áo màu bạc lấp lánh trên bộ âu phục của Ngụy Vĩ có thể làm lóa mắt người khác, thêm vào cái mùi hôi của tình yêu từ chiếc trâm đó, có thể làm mù mắt người ta.
"Chị dâu tặng cho anh trâm cài áo sao, trông rất đẹp, rất hợp với anh."
Ngụy Thanh Ngư nói lời khen ngợi rập khuôn, giờ nàng khen người đã quen đường, khen ai cũng chỉ một kiểu. Ngụy Vĩ và Giang Lệ Tuyết đúng là vợ chồng. Đối diện với lời khen rập khuôn, thế mà phản ứng đều giống nhau.
"Đúng không, anh đã nói không cần chị dâu mua cho, kết quả nàng nhất định muốn mua cho anh."
Ngụy Thanh Ngư cảm thấy câu nói này giống như đã từng nghe rồi.
"Bộp--"
Một chiếc hộp nhỏ màu đen ném lên bàn sách của Ngụy Thanh Ngư.
"Này, quà Tuyết Tuyết tặng cho em."
Ngụy Vĩ thao thao bất tuyệt đứng dậy, kéo áo sơ mi cổ áo, bất mãn bắt đầu nói nhiều.
"Anh đã nói với nàng em không thiếu thứ gì, chi bằng tặng anh còn hơn."
"Gu thẩm mỹ của em với Tuyết Tuyết không giống nhau, em chắc chắn không thích, em không thích thì trả lại cho anh nhé, anh muốn đó, cho anh đi, em không dùng thì cho anh......"
Ngụy Thanh Ngư biết đây không phải khách sáo. Ngụy Vĩ đây chắc chắn là thật sự muốn đó! Từ khi hợp tác với Ngụy Vĩ, Ngụy Thanh Ngư đã phát hiện ra. Người ca ca cùng cha khác mẹ này của nàng, tính cách tự luyến đúng là quá Bá Nhĩ Đóa! Không, hoặc có thể nói không chỉ là Bá Nhĩ Đóa. Nếu như có thể, Ngụy Thanh Ngư cảm thấy, Ngụy Vĩ sẽ muốn thu nhỏ chị dâu lại, sau đó cất vào túi tiền của hắn. Một khi có chuyện liên quan đến chị dâu, Ngụy Vĩ sẽ trở nên cực kỳ lắm lời. Lần trước chị dâu tặng nàng một sợi dây chuyền, Ngụy Vĩ oán hận nhìn chằm chằm nàng rất lâu. Lúc đó Ngụy Thanh Ngư lần đầu tiên với Ngụy Vĩ nảy sinh cảm xúc câm nín. Chị dâu đưa cho nàng rõ là đồ trang sức nữ, cũng không biết Ngụy Vĩ đang ghen cái gì. Có lần Ngụy Thanh Ngư nghe thấy Ngụy Vĩ cãi nhau với chị dâu, nói là do Ngụy Vĩ quá quấn chị dâu. Lúc đó chị dâu giận suýt chết, đập bàn một cái, bảo Ngụy Vĩ mau cởi quần lót ra, nàng muốn dùng quần lót của Ngụy Vĩ làm dây buộc tóc cột trên đầu nàng, như vậy có đủ để Ngụy Vĩ yên tâm chưa?! Lúc đó câu chuyện này đã gây ra chấn động cực lớn đến tâm lý của Ngụy Thanh Ngư. Đến nỗi thời gian sau, nàng theo bản năng nhìn sang dây buộc tóc của chị dâu.
"Ba đâu rồi?"
"Thần côn cũng có nhu cầu sinh lý mà."
"Ừ."
Ngụy Thanh Ngư cũng không hỏi thêm. Nếu Ngụy Vĩ có thể thoải mái nói chuyện với nàng, vậy chắc chắn là việc giữ bí mật đã được làm đến nơi đến chốn.
Ngụy Vĩ dựa vào tường, hỏi Ngụy Thanh Ngư.
"Ngày mai em thi rồi mà sao em bình tĩnh vậy, trước đây anh cứ thi là mắc chứng lo lắng trước khi thi, trước khi thi là run cầm cập."
"Xem kỳ thi như thường ngày, xem thường ngày như kỳ thi." Ngụy Thanh Ngư chăm chú trả lời.
Được thôi. Ngụy Vĩ phát hiện đối thoại với người máy quả thật không có sức lực, thà về bầu bạn với bà xã còn hơn.
"Người của Ôn Tổng đã bắt đầu liên hệ với anh, em làm rất tốt."
"À." Ngụy Thanh Ngư gật đầu.
Thấy dáng vẻ thờ ơ của Ngụy Thanh Ngư, Ngụy Vĩ dựa vào cửa, hỏi ngược lại.
"Em không sợ sau khi anh hợp tác với Ôn Tổng thì sẽ đá em ra khỏi cuộc sao?"
"Không biết." Ngụy Thanh Ngư bình thản nói.
"Có anh ở đây, Ôn Tổng mới hợp tác với em."
Hả? Ngụy Vĩ nhíu mày. Hắn không ngờ rằng cô em gái này của mình vẫn rất tự tin đó chứ. Ôn Tổng dựa vào cái gì mà quan tâm đến cô nhóc con tóc vàng hoe này vậy?
Ngụy Thanh Ngư nhìn chằm chằm mặt bàn, con ngươi sâu thẳm. Ôn Tổng thường xuyên ôn nhu nhìn nàng, nhưng nàng biết, sự ôn nhu ấy không phải dành cho nàng mà là Ôn Tổng đang nhìn xuyên qua nàng, nhìn một người khác.
Ôn Tổng, trong mắt ngươi ta là ai?
Đáp án chỉ có hai chữ.
Ngụy Thanh Ngư cong khóe môi, có chút vui vẻ.
Ngày mai có thể gặp hắn.
Ngủ ngon, Lục Tinh. Ngày mai gặp......
Một tòa nhà cao tầng tổng hợp.
"Muốn mượn đôi cánh thiên sứ bắt lấy đám mây cầu vồng Đều tan biến khi vừa chạm đến Ảo ảnh, địa cửu thiên trường kỳ thực chẳng có gì Truyện cổ tích kể sau cơn mưa trời sẽ có cầu vồng Nhưng không nói rằng nó cũng sẽ biến mất ngay thôi......"
Phòng đàn sáng đèn, âm điệu du dương. Hạ Dạ Sương đưa tay đặt trên phím đàn trắng đen, nhẹ giọng ngân nga. Gió nhẹ thổi vào bậu cửa sổ, lay động tấm lụa mỏng màu trắng. Một giọt nước mắt rơi xuống phím đàn, tiếng đàn chợt tắt.
Hạ Dạ Sương cúi đầu im lặng.
Bất chợt. Nàng đứng dậy, đi tới một ngăn tủ trước phòng đàn. Bên trong chứa rất nhiều quà. Trước đây nàng sĩ diện, không muốn trực tiếp bố thí đồ của Lục Tinh, liền kêu Lục Tinh hát một bài, rồi mới đưa quà cho hắn. Bây giờ muốn đưa cũng không thể đưa được nữa.
Đóng nắp đàn dương cầm, Hạ Dạ Sương nhẹ nhàng nằm xuống trên cây đàn dương cầm, những sợi tóc vàng óng rủ xuống, nàng nhắm mắt lại khẽ hát.
"Xuân đi thu đến tươi tốt lại che hoàng hôn Đêm lạnh chỉ mình ta chờ đợi sớm mai......"
Ps.Có ai nguyện ý tặng ta một món quà miễn phí không, nếu không có ta tháng sau lại hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận