Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 235: đOạn tử tuyệt tôn

"Trì Việt Sam, ngươi điên rồi."
"Ta là điên rồi!"
Trì Việt Sam thay đổi dáng vẻ thanh lãnh uyển chuyển hàm xúc thường ngày, một đôi mắt thâm trầm như mực, sắc mặt cực kỳ tệ, cưỡng ép đem Lục Tinh đè lên tường. "Ngươi sao có thể yêu đương!"
"Ta bàn chuyện yêu đương mắc mớ gì tới ngươi?"
Lục Tinh chẳng hề ngạc nhiên chút nào việc hắn có thể gặp Trì Việt Sam trong phòng thay đồ, dù cho đây là phòng thay đồ nam. Có thể Trì Việt Sam luôn luôn có đặc quyền. Nói thật, vừa rồi không đụng phải Trì Việt Sam ở phòng thay đồ, hắn còn thấy rất bất ngờ đấy. Bây giờ thấy Trì Việt Sam rồi, tâm hắn an. Quả nhiên dự đoán của hắn không hề sai sót gì. Chẳng lẽ ta thật sự là thiên tài? Lục Tinh thầm khen chính mình một câu. Dù thân ở trong tình huống nguy cấp này, nhưng hắn lại thả lỏng. Lục Tinh tựa vào tường, cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên cười một tiếng, mây trôi nước chảy. "Sao, ta bàn chuyện yêu đương, ngươi liền muốn ta đoạn tử tuyệt tôn?"
"Chúng ta không phải là anh em tốt sao?"
"Sách, bất quá ngươi lại điên thêm một chút, chúng ta liền có thể làm chị em tốt rồi."
"Các người diễn giỏi quá, ai mà hiểu cho được!"
Thái độ của Lục Tinh bình thản đến lạ thường, căn bản không giống như là một người đàn ông mà tính mạng đang bị người khác nắm giữ. Trì Việt Sam nhìn chằm chằm hắn hỏi. "Ngươi biết là ta?"
"Cái này còn cần đoán à?" Lục Tinh nhịn không được. "Ngươi gặp chỗ nào có một dì lao công sạch sẽ nào có quyền cho người ta vào hậu trường phòng thay đồ thay quần áo?"
Lục Tinh cúi đầu đối diện với Trì Việt Sam, gần đến mức có thể thấy bóng hình của mình trong con ngươi của nàng. Hắn gằn từng chữ. "Ngươi vốn không có ngu ngốc đến thế."
"Nhưng là lòng ngươi rối loạn, nên chiêu trò cũng trở nên vụng về."
Trì Việt Sam trầm mặc một lát, cũng nhận thức được chiêu trò gọi Lục Tinh đến của mình quá thô ráp. Nhưng nàng vẫn muốn hỏi. "Vì sao vừa rồi khi ngươi nhìn thấy Hạ Dạ Sương ở trên bàn lại không nghĩ là cô ấy?"
Vẻ mặt Lục Tinh thì phong khinh vân đạm, trong lòng lại hoảng hốt vô cùng. Trời ơi đất hỡi. Hắn tạm thời còn chưa muốn đi làm người đồng tính nữ nha, đừng có chuyện gì về Bách Hợp mà học tỷ nói thành sự thật đó! Nhưng mà Lục Tinh không thể hiện ra mình đang hoảng. Việc này giống như đàm phán đánh cờ vậy, ngươi càng hoảng, người ta càng dễ chế ngự ngươi. Câu nói đó thế nào ấy nhỉ, khó khăn như lò xo, ngươi yếu nó liền mạnh. Cho nên Lục Tinh ở đây cố tình giả bộ bình tĩnh. "Thứ nhất, Hạ Dạ Sương không có đầu óc như vậy, cô ấy không chuyển được sang cái hướng này đâu."
Trì Việt Sam không chút do dự gật đầu. "Thứ hai, hôm nay buổi hòa nhạc kỷ niệm nhạc sĩ kia, và sư phụ dạy ngươi hát hí kịch là vợ chồng."
"Xét về vai vế, nhạc sĩ này là sư công của ngươi, ngươi là người tôn sư trọng đạo thì không có lý nào mà không đến."
Trì Việt Sam nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hỏi. "Ngươi còn biết sư phụ của ta là ai sao?"
"Ngươi quan tâm ta?"
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên vui vẻ, thế là liền buông lỏng tay ra. Cám ơn trời đất, vẫn là đàn ông. Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cầm quần áo trên ghế mặc vào, lùi lại xa ba mét. "Thần lùi đây, lần lùi này là cả đời, bái bai."
Răng rắc. Ủa??? Lục Tinh vặn đi vặn lại tay nắm cửa mấy lần. Không xong rồi. Lúc đến thì ngon lành, giờ về lại không được! Lục Tinh quay đầu lại, lưng dán sát vào cửa. Quả nhiên thấy Trì Việt Sam không hề hoảng hốt, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chú vào hành động của hắn. Lục Tinh liếc mắt, xông về phía Trì Việt Sam chìa tay. "Đưa chìa khóa cho ta."
"Không cho." Trì Việt Sam ưu nhã bước đôi giày cao gót đến gần Lục Tinh hai bước, tà áo sườn xám dáng điệu yểu điệu lúc di chuyển. Đến khi đứng vững trước mặt Lục Tinh, nàng lại đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào. Trì Việt Sam biết hành động vừa rồi của mình, hậu quả là không thể nào đoán được. Cái gì huynh đệ cẩu thí, cái gì nghĩ thông suốt rồi cẩu thí, cái gì áy náy bồi thường cẩu thí, tất cả đều sẽ không còn giá trị. Trong khoảng thời gian này, mọi vở kịch nàng diễn trước mặt Lục Tinh, tất cả nỗ lực đều sẽ đổ sông đổ bể hết. Thế nhưng nàng đã sụp đổ rồi. Nàng thực sự sụp đổ rồi. Nàng có thể chấp nhận tất cả mọi người đều không có được Lục Tinh. Nhưng nàng tuyệt đối không thể chấp nhận việc lại có người trộm đi mất! Dựa vào cái gì! Nàng còn đang suy tính tế thủy trường lưu, nước ấm nấu ếch cơ đấy, kết quả lại bị trộm nhà mất rồi! Dựa vào cái gì chứ! Khi thấy Lục Tinh cùng tên bột lông thân mật, Trì Việt Sam đã hoàn toàn sụp đổ. Chuyện đó vốn dĩ không phải là hành động mà Lục Tinh sẽ làm với người ngoài. Tất cả chỉ có thể quy kết thành một câu rằng——Lục Tinh tự nguyện. Ha ha. Trì Việt Sam cười lạnh lùng. Lục Tinh tự nguyện. Sao hắn có thể tự nguyện? Hắn sao dám tự nguyện? Trì Việt Sam đã kiềm chế chính mình lâu như vậy, ngoài việc thích Lục Tinh ra, chính là vì tin rằng Lục Tinh hắn đối với chúng sinh vô tình. Nhưng bây giờ. Đột nhiên lại nói cho nàng, không phải, không phải như nàng nghĩ. Lục Tinh không phải đối với chúng sinh vô tình, hắn lại có người thiên ái! Trì Việt Sam không thể tiếp nhận được. Việc này hoàn toàn chính là đánh nát cái nền tảng mà nàng có thể nhẫn nhịn xuống. Cái này còn diễn kịch cái rắm gì nữa! Nếu tiếp tục giả vờ, chẳng lẽ nàng muốn đi làm bảo mẫu cho Lục Tinh cùng con nhóc lông hồng kia chắc?! Trì Việt Sam tới gần Lục Tinh, khuôn mặt mang nụ cười trà xanh thường ngày lúc này đã biến thành vẻ âm trầm lạnh lẽo. "Cái con lông hồng kia là bạn gái của ngươi à?"
"Chúng ta đang trong giai đoạn tìm hiểu." Lục Tinh thản nhiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trì Việt Sam càng thêm âm u. Trà xanh bụng dạ xấu xa chỉ là một chút thú vui nhỏ của nàng khi mọi chuyện diễn ra thuận lợi mà thôi. Nhưng nếu gặp phải nghịch cảnh, tính cách thật sự của nàng sẽ bộc lộ ra. Trì Việt Sam tiến lên hai bước, trực tiếp ép Lục Tinh dựa vào cửa rồi hỏi. "Ngươi không ngạc nhiên khi biết người gọi ngươi đến là ta, nhưng tại sao ngươi không ngạc nhiên với phản ứng của ta bây giờ?"
"Việc này có gì đáng ngạc nhiên chứ." Gần trong gang tấc, Lục Tinh cảm thấy mình hôm nay về nhà muốn uống đến điên cuồng một đống thuốc hạ sốt rồi. Tuy đại não có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn cứ phải nói ra lời giết người tru tâm. "Ta chưa bao giờ tin vào lời ngươi nói cả."
Từ trước đến giờ...... Chưa từng tin nàng? Câu nói này giáng một đòn mạnh vào Trì Việt Sam, nàng lẩm bẩm nói. "Vậy sao ngươi còn để ta tiếp xúc với ông bà?"
Lục Tinh cười một tiếng, nếu là đổi lại trước kia, khi nói chuyện, hắn sẽ không thẳng thắn như vậy, chí ít cũng sẽ chừa một chút đường lui. Nhưng đáng tiếc, Trì Việt Sam không gặp thời, hắn bị sốt, đầu óc không còn hoạt động tốt được nữa, với người ngoài hắn còn không cần phải đổi hướng, vì thế nên hắn nói thẳng luôn. "Vì nhà ngươi mở bệnh viện mà, vì người thân thích của ngươi là chuyên gia chống ung thư, vì ngươi có rất nhiều tài nguyên chữa bệnh."
"Đồ miễn phí thì có mà không dùng à? Đưa đến tận miệng ta rồi sao ta không cần? Ngươi xin ta dùng sao ta không cần?"
Trì Việt Sam ngơ ngác nghe Lục Tinh nói. Cho nên... Đối với Lục Tinh, nàng chỉ là một cái túi chữa bệnh có giá trị lợi dụng tự động đến tận cửa, miệng toàn lời dối trá thôi sao? Tim Trì Việt Sam như bị dao cắt, nghiến răng hỏi. "Ngươi không sợ ta đi tìm ông bà nói sao?"
"Trì Việt Sam." Lục Tinh đẩy người trước mặt ra, xoay người đối diện với nàng, bình tĩnh nói. "Ngươi không dám đâu."
"Làm sao ngươi biết ta không dám!"
"Ngươi không dám đâu."
Trên thế giới này đáng buồn nhất không phải là người xấu, cũng không phải là người tốt. Mà là kẻ muốn tốt cũng chẳng được, muốn xấu cũng chẳng xong. Tựa như Trì Việt Sam vậy. Quá khứ bị bắt nạt ở trường học đã khiến Trì Việt Sam thích trêu chọc người khác, nhưng bản tính của nàng bây giờ lại không hề xấu, dù có trêu chọc người khác, cũng sẽ không quá phận. Điều này rất khó xử. Nhưng đối với Lục Tinh mà nói, tính cách này của Trì Việt Sam lại rất dễ lợi dụng. Cho dù bây giờ Trì Việt Sam có buông lời ác độc nói rằng muốn đi tìm ông bà, vạch trần hết việc làm của hắn, Lục Tinh cũng sẽ không tin. Bởi vì Trì Việt Sam không làm được. Thật ra, nếu Trì Việt Sam bằng lòng tiếp tục làm một con gà lông ở bên người hắn, hắn cũng không có ý kiến. Đó là nguyên tắc giao tiếp của người trưởng thành, ngươi không nói toạc, ta cũng không vạch trần, cả hai đều giữ thể diện. Nhưng Trì Việt Sam cứ nhất định phải sụp đổ. Vẫn là câu nói đó, ai rồi cũng sẽ sụp đổ thôi, chỉ là điểm sụp đổ không giống nhau thôi. Lục Tinh bao nhiêu năm qua đã gặp đủ hạng người, việc đầu tiên hắn đúc kết được ở Bành Minh Khê là kinh nghiệm. Đó là chỉ cần là người, sẽ đều có khuyết điểm, mà hễ có khuyết điểm, sẽ có điểm để đột phá. Tựa như Bành Minh Khê, cái kẻ ác nhân kia, xem thường tình cảm, coi thường người khác, coi thường tất cả mọi thứ. Nhưng nàng lại là người hễ có tí gió thổi cỏ lay cũng sẽ vào viện vì yếu bệnh. Nàng khát vọng sức sống. Bành Minh Khê bệnh tật, nhưng nàng không thích người khác xem nàng là người bệnh. Cũng giống như việc tôn trọng nhất dành cho người khuyết tật, chính là đối đãi với họ như một người bình thường, thậm chí còn dẫn họ đi đá bóng cũng được. Tổng kết ra điểm này rồi, Lục Tinh dùng tấm lưng dày che chắn cho Bành Minh Khê khi đi ngắm bình minh, mang Bành Minh Khê đang ngồi xe lăn nhảy múa, trồng thật nhiều mầm cây trước phòng ngủ Bành Minh Khê để nàng có thể thấy sức sống vân vân và vân vân. Dùng cách này, Lục Tinh gian nan vượt qua được thử thách của BOSS. Vì vậy. Cách này có tính phổ biến, sau khi tổng kết lại, Lục Tinh tin rằng, Trì Việt Sam sẽ không làm đến chuyện đó. Tuy cách làm này có hơi lừa gạt người thành thật. Nhưng vừa nãy hắn suýt chút nữa thành thái giám đấy! Lừa ai cũng được, đừng lừa Trì Việt Sam là được! Xót xa đâm ngược trở lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận