Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 7: Tự mình công lược, hắn thật yêu ta!

Chương 7: Tự mình c·ô·ng lược, hắn thật yêu ta!
Ngày thứ hai.
【bao dưỡng thế thân t·h·í·c·h ta làm sao bây giờ?】
Màn cửa dày cộm chặn ánh nắng xâm nhập, cả phòng ngủ chính chìm vào tĩnh mịch và tối tăm.
Lúc này.
Chỉ có màn hình điện thoại di động đặt trên gối đầu là lóe lên ánh sáng lạnh lẽo!
Tống Quân Trúc cuộn tròn người trong chăn, xoắn xuýt nhìn chằm chằm dòng chữ trong khung tìm kiếm.
Nàng có thể mặt không đổi sắc đối diện vô số hội nghị học thuật, có thể vững như bàn thạch đối diện các thí nghiệm khó nhằn.
Thế nhưng. . .
Giờ phút này, Tống Quân Trúc lại không biết phải làm sao.
Nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bối rối đến mức phải tìm kiếm sự giúp đỡ trên Baidu.
Suy nghĩ một lúc.
Tống Quân Trúc vẫn từ bỏ Baidu - cái ổ quảng cáo kia, mà gọi điện thoại cho cô bạn thân Trương Việt.
Điện thoại của Trương Việt vừa reo hai tiếng đã bắt máy.
"Alo? Quân Trúc à? Có chuyện gì?"
Tống Quân Trúc cắn môi đỏ, vẻ mặt u sầu nói:
"Không có chuyện thì không được tìm cậu sao?"
Trương Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, p·h·át hiện mặt trời hôm nay không mọc đằng tây.
Cô bạn thân này của mình rất quý thời gian, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cho rằng lãng phí thời gian tương đương với tự s·á·t từ từ.
Sao hôm nay lại thay đổi tính nết rồi? Lại muốn lãng phí thời gian vào việc trò chuyện?
Không đúng!
Rất không bình thường! Chắc chắn có vấn đề!
Trương Việt vừa định lên tiếng thì Tống Quân Trúc ấp úng nói:
"Thì là... nếu có người thầm mến cậu..."
Trương Việt lập tức bộc phát IQ của mình, như Einstein, nhanh chóng tìm ra chân tướng thông qua giác quan thứ sáu của phụ nữ.
"Có phải cái tên người yêu mà cậu đang nuôi thích cậu rồi không?"
Tống Quân Trúc giật mình, vô thức phản bác:
"Hắn không phải, không phải cái đó, hắn chỉ là gặp khó khăn trong cuộc sống."
Trương Việt cười: "Sao vội vàng minh oan cho hắn vậy, xem ra tên nhóc đó đâu có tương tư đơn phương."
Xong rồi.
Hóa ra là cô bạn đang lừa mình đấy à?
Trương Việt đắc ý nói:
"Từ nhỏ đến lớn, số người thầm mến cậu chắc xếp hàng tới tận nước p·h·áp, nhưng có thấy cậu để ý ai đâu, nếu không phải vì tên nhóc kia thì còn có thể là ai?"
"Quả nhiên là thế, ta chỉ mới nói bừa một câu hắn không tốt thôi là cậu đã vội vàng rồi."
Đã làm bạn thân của Tống Quân Trúc thì đâu có ai ngốc, người ta đã đoán được hết rồi thì nàng cũng không giấu giếm nữa.
"Tối qua tớ uống say, hắn ở bên cạnh g·i·ư·ờ·n·g tỏ tình với tớ, nói rất nhiều."
"Hắn nghĩ tớ không nghe thấy, thật ra tớ nghe được hết, chỉ là không có sức thôi."
Nhắc đến chuyện này, Tống Quân Trúc tựa vào đầu g·i·ư·ờ·n·g, khóe miệng nhếch lên nụ cười mê hoặc lòng người.
"Hắn nói thích tớ, nhưng không dám nói ra, còn nói yêu tớ, không liên quan gì đến tớ cả, không cầu hồi đáp."
Trương Việt kinh ngạc:
"Ôi trời! Đúng là cậu, bọn họ thế mà không cưỡng lại được sức quyến rũ của cậu!"
Nếu mà muốn cố ý câu dẫn Tống Quân Trúc, thì cần gì phải đợi nàng say khướt mới tới nói.
Đã lén lút nói thì chắc chắn là lời thật lòng!
Nhưng Tống Quân Trúc vẫn là đính chính: "Hắn không phải đi làm trai bao, bọn tớ chưa từng phát sinh quan hệ."
"Được, được, được." Trương Việt buồn cười.
Việc chưa đến đâu, đã bắt đầu thay người ta giải t·h·í·c·h rồi à?
Nhưng Trương Việt vẫn nhắc nhở:
"Mấy tên đó không đáng tin đâu, cậu chơi bời thì được, đừng lún sâu."
"Nhưng mà tớ thật sự tò mò, tại sao lúc đó cậu lại nuôi hắn vậy? Nghe được tin này, ai nấy đều kinh ngạc cả."
Người như Tống Quân Trúc được vô số người khao khát lại đột nhiên đi nuôi một nam nhân, ai nghe cũng sốc cả.
Tống Quân Trúc không biết nói thế nào.
Lẽ nào lại nói bởi vì Lục Tinh giống với người nàng đã đính hôn nên mới thuê hắn để báo thù sao?
Nàng không nói được.
Trương Việt cũng biết điều nên không hỏi nữa mà nói: "Cậu có thể quan s·á·t hắn một chút xem, coi hắn là thật lòng hay chỉ giả vờ."
Trước khi tắt máy, giọng điệu bình tĩnh của Trương Việt lộ rõ sự hóng chuyện.
"Sau này có tiến triển gì thì cứ tâm sự với tớ nhé, tớ rất vui lòng lắng nghe!"
Tống Quân Trúc bật cười.
Vui lòng lắng nghe? Là muốn nghe chuyện bát quái ấy mà!
Nhưng.
Đề nghị của Trương Việt cũng khá thực tế.
Trước kia Tống Quân Trúc không để ý đến hành động thường ngày của Lục Tinh.
Giờ nghĩ lại thì lại p·h·át hiện rất nhiều điều tinh tế.
Ví dụ như.
"Tại sao khi mình khát nước thì hắn có thể đưa nước đến bên tay mình ngay lập tức? Chẳng phải hắn vẫn luôn quan s·á·t mình đó sao?"
Hắn thật yêu ta.
"Tại sao khi mình mắng hắn thì ánh mắt hắn lại bi thương như vậy? Với cái tuổi này thì không thể có diễn xuất tốt như thế được!"
Hắn thật yêu ta.
"Tại sao luôn giữ khoảng cách, chưa từng có hành động vượt quá giới hạn? Phải chăng là thích thì tùy hứng còn yêu là phải kìm nén?"
Hắn thật yêu ta.
Tống Quân Trúc càng nghĩ càng thấy đúng, khóe miệng nở một nụ cười mà chính nàng cũng không nhận ra.
Cuối cùng, nàng khẽ hừ một tiếng.
"Xem như ngươi có mắt nhìn."
So với cái người chân ái hôn ước quái quỷ kia thì Lục Tinh tốt gấp trăm lần!
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Quân Trúc khựng lại một chút, nhanh chóng chỉnh lại mái tóc, hắng giọng.
"Vào đi."
Răng rắc.
Cửa phòng mở ra.
Lục Tinh bưng bữa ăn đứng ở cửa, ánh sáng phía sau hắn làm hắn như được dát một lớp hào quang.
"Tống giáo sư, cô muốn ăn sáng không?"
Tống Quân Trúc liếc qua bữa sáng trên bàn, tất cả đều là món nàng thích ăn.
Hắn quả nhiên yêu ta.
Lục Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm mặt Tống Quân Trúc, không biết cái người điên này lại giở trò gì.
Sao không nói gì hết vậy?
Nàng không nói thì Lục Tinh cũng chẳng thể nói, hai người cứ thế đứng đó.
Mẹ kiếp! Đồ thần kinh!
Khoan đã.
Lục Tinh chợt bừng tỉnh.
Chẳng lẽ là do tối qua uống nhiều quá nên cổ họng đau?
Nghĩ đến đây, Lục Tinh lập tức cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng, sau đó nhanh chóng quay người đi rót nước.
Tống Quân Trúc đang ấp ủ chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên thấy Lục Tinh bỏ đi?
"Ê. . ."
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của Tống Quân Trúc đã sa sầm lại ngay tức khắc.
Có ý gì đây?
Chẳng lẽ dựa vào việc mình thích mình nên được phép hống hách à?
Một giây sau.
Lục Tinh bưng một cốc nước ấm quay lại cửa phòng, nhẹ nhàng nói:
"Tống giáo sư, tối qua cô uống rượu, chắc giờ cổ họng hơi đau, tôi rót cho cô cốc nước ấm uống nhé."
Lông mày Tống Quân Trúc ngay lập tức giãn ra.
Hắn thật yêu ta.
Lục Tinh dè dặt bước tới bên g·i·ư·ờ·n·g, cẩn thận đưa cốc nước cho Tống Quân Trúc.
Tống Quân Trúc đánh giá Lục Tinh một cái, trong ánh mắt ánh lên vẻ vui vẻ.
Cổ họng của nàng có đau đâu.
Nhưng nếu mình không uống thì chắc chắn Lục Tinh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì rất khó chịu à?
Nghĩ đến đây, Tống Quân Trúc nhận lấy cốc nước và uống.
Yes!
Lục Tinh thầm vỗ tay trong lòng.
Mẹ ơi.
Đoán đúng rồi!
Quá thông minh, quả thực không phí công ta đã bỏ tiền ra để lấy lòng người này!
"Hí..."
Tống Quân Trúc hít một hơi, đột nhiên cảm thấy một bên mặt có hơi đau?
Chẳng lẽ tối qua bị ngã trúng mặt?
Thấy nàng đưa tay sờ mặt, huyệt thái dương của Lục Tinh chợt giật một cái, lẳng lặng đặt bữa sáng lên bàn, nhẹ nhàng nói:
"Tống giáo sư, bữa sáng hôm nay có hợp khẩu vị của cô không? Đều là đồ thanh đạm dễ tiêu hóa."
"Cô tối qua uống hơi nhiều, ăn những thứ này thì tốt cho dạ dày hơn."
Tống Quân Trúc lập tức gạt chuyện mặt đau sang một bên, đảo mắt nhìn bữa sáng trên bàn.
Hắn thật yêu ta.
Biết ta uống rượu, nên đã đặc biệt chuẩn bị những món này!
"Tôi không giỏi làm đồ ăn sáng, đây là tôi ra tiệm mua đấy, chắc sẽ rất ngon."
Thấy Tống Quân Trúc không nói gì, Lục Tinh đành phải nói vậy.
Tống Quân Trúc khựng lại, gật đầu.
Hắn thật yêu ta.
Đặc biệt chạy ra cửa hàng ăn sáng để mua đồ ăn sáng cho mình, còn lo mình có thích ăn không.
Nhìn Lục Tinh có vẻ thấp thỏm như chú cún con, Tống Quân Trúc giấu ý cười trong mắt, gật đầu nói:
"Được, tôi sẽ ăn."
Phù-— Lục Tinh thở phào một hơi.
Mẹ kiếp.
Cái con điên này thật đúng là càng ngày càng khó chiều, chỉ ăn bữa sáng thôi cũng khiến người khác mệt tim như vậy đấy!
May là tiền hắn kiếm được gần đủ rồi.
Chờ khi nào đủ tiền, hắn lập tức chạy trốn, tránh xa đám người thần kinh này!
Thấy Tống Quân Trúc đã uống cháo, Lục Tinh đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g, từ từ kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng ngủ, mang theo hơi thở của tuổi trẻ!
Tống Quân Trúc húp một miếng cháo, nhìn mặt trời đang lên, bất giác mỉm cười.
Hôm nay thời tiết đẹp thật!
Lục Tinh nhìn nụ cười khó hiểu của Tống Quân Trúc thì cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng đứng cả lên.
Mẹ ơi!
Hắn nhất định phải nhanh chóng tích lũy đủ tiền rồi rời khỏi đây thôi!
Đầu óc của Tống Quân Trúc không bình thường!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận