Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 146: Cha từ nữ hiếu

Sau mười phút. Bác sĩ Trương mang theo chiếc rương lặng lẽ tiến vào phòng khách, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, các bảo mẫu cũng cẩn thận từng li từng tí nối đuôi nhau mà vào. Trong phòng khách. Hạ Dạ Sương và Hạ Lão Đầu mỗi người chiếm một góc, trên mặt đất là hai vệt dấu vết gậy golf uốn lượn khác nhau. Đúng là một trận ẩu đả nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly a! Bác sĩ Trương vô cùng thuần thục bắt đầu kiểm tra vết thương của Hạ Lão Bản, các bảo mẫu cũng vô cùng thuần thục bắt đầu thu dọn mặt bàn. Hạ Lão Đầu khoát tay. “Cho nàng xem trước đi.” Hạ Dạ Sương ngồi trên thảm, mặt lạnh cự tuyệt. “Ông lo cho bản thân đi, huyết áp của ông còn cao hơn cả chiều cao của tôi đấy!” Bác sĩ Trương nhịn không được cười. Ông cảm thấy hai cha con này thật thú vị, rõ ràng đều rất quan tâm đối phương, nhưng lại cứ cứng cổ không chịu nhường ai. Vừa gặp mặt liền ầm ĩ, ầm ĩ xong liền đánh nhau, đánh nhau xong lại tiếp tục ầm ĩ. Hạ Lão Bản cùng Hạ tiểu thư ở chung với nhau đều trẻ ra không ít. Bởi vì Hạ Lão Bản bị Hạ tiểu thư mắng thành cháu! Mấu chốt là. Hai người lúc nào cũng gây ra trận chiến lớn, cuối cùng hai người nhiều nhất cũng chỉ bị bầm chỗ này một chút, đỏ chỗ kia một chút, chẳng có bệnh nặng gì. Thật là thú vị. Hạ Lão Đầu hùng hổ nói: “Tóm lại, cái thằng Hoàng Mao kia không phải là người tốt, con nên tránh xa nó ra!” Hạ Dạ Sương liếc mắt, chỉ vào tóc của mình: “Mắt ông không dùng được thì đi chữa đi, bây giờ tôi mới là Hoàng Mao.” Bác sĩ Trương nhanh chóng cho Hạ Lão Đầu uống thuốc hạ huyết áp. Hạ Dạ Sương cũng vô cùng tức giận, cố tình không nhìn đến Hạ Lão Đầu, lạnh giọng nói. “Đây là chuyện của ta, không cho phép ông đi quấy rầy hắn!” Hạ Lão Đầu mắng: “Ta là cha của con! Bên cạnh con có loại Hoàng Mao này, ta dựa vào cái gì mà không thể quản?” Hạ Dạ Sương đứng phắt dậy, phản bác. “Tôi cũng là con gái của ông đấy, lúc ông cưới vợ có nói với tôi không? Tôi có quản ông không?” Hạ Lão Đầu: “...Đây không phải là chuyện giống nhau.” Không phải là chuyện giống nhau? Hạ Dạ Sương cười nhạo một tiếng, khinh thường nói. “Chính ông không chân thành đối đãi với tình cảm, liền cho rằng tất cả mọi người trên thế gian đều như vậy!” “Mẹ tôi xui xẻo mới gặp phải cái loại yêu một người một kiểu như ông, tôi sẽ không như thế!” Hạ Lão Đầu cũng đứng lên, run rẩy chỉ vào mũi nàng, không nói được câu nào. Mỗi lần Hạ Dạ Sương nhắc đến mẹ mình, Hạ Lão Đầu đều không nói nên lời. Mẹ của Hạ Dạ Sương là một người phụ nữ thích chưng diện, văn nghệ, bà không thể chấp nhận được vẻ ngoài của mình sau sinh nở. Thêm vào đó, thời điểm ấy sự nghiệp của Hạ Lão Đầu bắt đầu phát triển, ông bận rộn tối mắt tối mũi, không ở bên cạnh mẹ của Hạ Dạ Sương. Đến khi Hạ Lão Đầu phát hiện ra thì người đã bị trầm cảm sau sinh mà qua đời. Những năm này. Hạ Lão Đầu luôn tự trách, lúc đó ông đã quá sơ suất, không để ý đến nỗi đau và sự cô đơn trong mắt vợ mình. Về sau. Hạ Lão Đầu cưới rất nhiều người phụ nữ, người thì có cái mũi giống bà, người thì có đôi mắt giống bà, người thì có khuôn mặt giống bà. Ai cũng nói khắc thuyền tìm gươm là nực cười. Hạ Lão Đầu đôi khi nghĩ, chẳng lẽ mình không phải đang khắc thuyền tìm gươm trong dòng sông ký ức sao? Nhưng ông không thể làm khác. Ông nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến dáng vẻ của vợ, ông chỉ có thể dựa vào cách uống rượu giải sầu để làm dịu nỗi đau trong lòng. “Con sẽ bị tổn thương.” Cuối cùng, Hạ Lão Đầu chỉ nói ra được câu này. Cái tên Hoàng Mao bên kia đầu điện thoại kia nói chuyện quá mức trưởng thành, người như vậy chỉ cần vài phút là có thể nắm thóp được Hạ Dạ Sương. Hạ Dạ Sương hừ một tiếng. “Tôi đụng đầu chảy máu, mình đầy thương tích thì đó là tôi tự chọn, tôi dù có đâm đầu chết, cũng là do tôi đáng chết, không cần ông dạy dỗ tôi!” Hạ Lão Đầu im lặng. Rất lâu. Ông nói: “Từ ngày mai, con chỉ cần rảnh là phải đến công ty.” Hạ Dạ Sương lắc đầu. “Con không muốn!” Hạ Lão Đầu vẫn muốn chuyển sang chuyện thằng Hoàng Mao kia. “Con quá ngây thơ!” “Phần lớn những thứ tốt đẹp đều không bền, mây tan dễ vỡ. Tình cảm chớp mắt là có thể biến mất, sau này nó không thích con thì sao?” Hạ Dạ Sương cắn chặt môi dưới. Hạ Lão Đầu biết mình đã nắm trúng điểm yếu của nàng. Mẹ nó. Ô ô ô. Ông lão cha này nói chuyện chẳng ra gì, không phải mượn cái danh Hoàng Mao kia mới dễ làm à. Thảo! Tim của Hạ Lão Đầu cũng muốn nát mất rồi. “Con có đủ năng lực, con dù có trói, con cũng có thể trói nó bên cạnh con!” Trên thế giới này. So với ánh trăng sáng còn có sức sát thương lớn hơn, đó là ánh trăng sáng đã chết. Mẹ của Hạ Dạ Sương là ánh trăng sáng duy nhất của ông, Hạ Dạ Sương cũng là đứa con duy nhất mà bà để lại. Hạ Lão Đầu muốn, ông nhất định phải cho Hạ Dạ Sương sau này sống tốt. Dù ông không còn, cũng muốn để Hạ Dạ Sương có năng lực tự kiếm sống! Lần này cũng là một cơ hội. Vừa vặn mượn danh của thằng Hoàng Mao kia, để Hạ Dạ Sương bằng lòng vào công ty bắt đầu học tập. Còn về thằng Hoàng Mao kia. Ông nghe trong điện thoại, thằng nhóc đó không có cái cảm giác ngang ngược của một tên thiếu niên 18 tuổi. Tin rằng thằng nhóc đó hiểu thời thế. Như vậy thằng nhóc đó chắc chắn sẽ ôm chặt cái đùi của cô tiểu phú bà Hạ Dạ Sương. Không đáng sợ. Hạ Lão Đầu thở dài, cùng lắm thì chiêu một thằng ở rể về là được. Hạ Dạ Sương rất lâu không nói, trong đầu vẫn luôn nghĩ về những lời Hạ Lão Đầu nói. Giống như...cũng có lý? Nàng muốn giữ Lục Tinh bên cạnh mình. Thấy Hạ Dạ Sương dao động, Hạ Lão Đầu lập tức thêm một mồi lửa. “Ta nghe nói con gái nhà họ Ngụy đã cùng Ngụy Văn Hải bàn bạc tiến vào công ty rồi, nó học giỏi hơn con, không có nghĩa là nó trên sự nghiệp cũng có thể......A?” Hạ Lão Đầu còn chưa nói hết câu, liền thấy Hạ Dạ Sương tức giận đập một quyền nát bàn trà. Ách...... Im lặng, là đêm nay tại biệt thự. Nhà ta có cô gái mới lớn, một quyền có thể khiến khủng long thời thái cổ khóc thét. Hoàng Mao, ta thay ngươi cầu siêu. Hạ Dạ Sương suy tư rất lâu, lãnh đạm nói. “Ta sẽ chứng minh cho ông thấy, hắn không phải người như ông nghĩ.” Hạ Lão Đầu hừ một tiếng. Bánh răng số phận sẽ bắt đầu chuyển động vào giờ khắc này....... Lúc này. Lục ・Hoàng Mao・ Tinh đang nằm thoải mái trên giường lớn trong phòng ngủ chính. Ôn Linh Tú tựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách truyện, chậm rãi đọc. Nàng nghĩ, Lục Tinh đã đọc cho nàng nghe nhiều lần như vậy. Thì sau này, nàng đọc cho Lục Tinh nghe nhiều lần cũng là chuyện nên làm. Ít nhất. Hy vọng Lục Tinh lúc ngủ mơ, có thể mơ thấy giọng nói của nàng. Theo tiếng đọc sách của Ôn A Di, Lục Tinh hơi khép mắt, nhìn chằm chằm vào cái đèn mờ trên trần nhà. Quả nhiên. Trên thế giới này không ai thực sự thích làm việc. Từ khi biết tiền của mình đã đủ tiêu xài, hắn cảm thấy mình lười đi rất nhiều. Khốn kiếp! Phải giữ vững tinh thần lên chứ! Két. Eo đau rồi. Ngưu bức! Lại sống được một ngày rồi! Ngày mai lại cố gắng, hôm nay hơi mệt mỏi rồi. Ngủ ngon, Mã Tạp Ba Tạp. Khi Ôn A Di bắt đầu hô hấp đều đặn trở lại, Lục Tinh an nhiên nhắm mắt. Cảm giác có người ủ ấm thật dễ chịu. Không biết qua bao lâu, Ôn Linh Tú mở mắt. Haizz. Nàng cảm thấy mình đang cùng Lục Tinh so kè ý chí đây. Xem ai là người chiếm được ai trước! Ôn Linh Tú chậm rãi di chuyển đến chỗ của Lục Tinh, cho đến khi ôm Lục Tinh vào lòng. Nàng không cảm thấy Lục Tinh vô tình. Đêm đó Lục Tinh mượn ba giây, từng động tác đều cẩn thận giống như đang lăng trì trong lòng nàng vậy. Ngủ đi, Lục Tinh. Có thể mang đến cho anh một chút cảm giác an toàn, là niềm may mắn của em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận