Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 157: Từ đâu tới soul a!

Chương 157: Từ đâu tới soul a!
Nửa giờ sau. Triệu Hiệt Hiệt nghe đến ngẩn người. “Cái gì?!” “Ngươi nói cho ta biết ngươi lại là đơn phương yêu mến???” Ác thảo! Triệu Hiệt Hiệt biết gần đây Hạ Dạ Sương có thay đổi, nhưng nàng lại tưởng rằng tên nhóc kia bám riết theo đuổi kịp Hạ Dạ Sương. Nhưng bây giờ Hạ Dạ Sương nói... Là đơn phương yêu mến. Hạ Dạ Sương đơn phương yêu mến người đàn ông kia. Thảo! Đảo ngược càn khôn! Quả thực là đảo ngược càn khôn! Triệu Hiệt Hiệt khó có thể tin đứng lên, đi vòng quanh Hạ Dạ Sương một vòng. Nhan sắc này, vóc dáng này, giá trị bản thân này. “Người đàn ông kia có bị bệnh không?” Cái này mà không rung động á?! Hạ Dạ Sương đang thoa thuốc cho mắt đang sưng lên, nhưng vẫn cố giải thích. “Mỗi người có cách nhìn khác nhau về cái đẹp, hắn rất khỏe, một bữa có thể ăn rất nhiều đồ ăn.” Triệu Hiệt Hiệt hoàn toàn ngẩn người. Nàng gãi gãi mặt, lại nắm lấy tay Hạ Dạ Sương, chân thành nói. “Sương Sương, cậu biết không?” “Đàn ông nói cậu không phải kiểu người anh ta thích, chỉ là nói giảm nói tránh rằng cậu xấu xí thôi.” “Nhưng mà! Cậu đẹp thì ai cũng thấy rõ mà!” “Vậy nên người đàn ông kia chắc chắn có bệnh!” Hạ Dạ Sương im lặng hồi lâu. Nàng cũng không hiểu. Vì sao chứ? Nàng cảm thấy mình không xấu, đối với Lục Tinh cũng rất tốt. Vì sao chứ? Vì sao Lục Tinh không thích nàng chứ? Hạ Dạ Sương ngửa mặt lên thoa mắt, một giọt nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống, trôi vào trong tai nàng, khiến cho nàng nghe Triệu Hiệt Hiệt nói chuyện đều có cảm giác mơ hồ bị ngăn cách. “Hôm nay cậu đã nói vậy rồi mà hắn vẫn không hài lòng, hắn rốt cuộc muốn gì?” Quan hệ giữa Hạ Dạ Sương và người đàn ông kia thực sự vượt quá phạm vi hiểu biết của Triệu Hiệt Hiệt. Triệu Hiệt Hiệt yêu đương trước giờ đều là thấy thuận mắt thì xin thông tin liên lạc, hẹn nhau đi ăn một bữa cơm chơi trò chơi trong phòng kín, rồi tiếp tục nói chuyện trên mạng, nói chuyện xong lại gặp nhau trực tiếp, tuần hoàn vài lần, mối quan hệ yêu đương liền thành. Nhưng bây giờ. Nghe Hạ Dạ Sương miêu tả, người đàn ông kia thật khó chiều a! Không đúng. Là quá lạnh lùng. Dù sao nghe Hạ Dạ Sương nói hắn ăn cơm rất ngon miệng. “Sương Sương, hay là cậu bỏ đi, hắn làm nghề này chắc coi trọng lợi ích lắm, đối với cậu chắc cũng không thật lòng.” “Cuối tuần này tớ lập kèo, tìm mấy anh trai cao mét tám là dân thể thao, cậu sẽ nhanh chóng quên tên nhóc kia thôi.” “Yêu đương thật lòng vẫn tốt hơn mấy trò vớ vẩn này nhiều.” “Dù sao cậu có yêu ai thì người ta cũng không dám đối xử tệ với cậu đâu.” Triệu Hiệt Hiệt thực sự nói thật. Với nhan sắc của Hạ Dạ Sương, chỉ cần hạ mình chút thôi thì người tự nguyện làm chó sẽ nhiều không đếm xuể. Sao phải treo cổ trên một cái cây làm gì? Hạ Dạ Sương im lặng rất lâu, cuối cùng hỏi: “Bạn trai tốt nhất của cậu tên gì?” “Ờ... Gọi, gọi Wong, Wong, Vương Trùng Vương lạp xưởng xông khói! ” Triệu Hiệt Hiệt xấu hổ cười một tiếng. “Được rồi, tớ đùa thôi, tớ quên mất tên hắn là gì rồi.” Hạ Dạ Sương không hề bất ngờ với câu trả lời này. Nàng chỉ nói: “Mối tình như vậy, có thật sự đáng để tồn tại sao?” Người đến người đi trong mối quan hệ, mà ngươi lại chỉ hờ hững lãnh đạm, ngươi có thật sự hiểu mình đang làm gì không. Triệu Hiệt Hiệt không nói gì. Một lúc lâu sau, Triệu Hiệt Hiệt chán nản nói. “Tớ biết mình đang làm gì, tớ cũng muốn tìm soulmate mà.” Nhưng mà. Nhưng mà... “Tớ căn bản không có soul.” Không. Là rất nhiều người đều không có soul. Triệu Hiệt Hiệt không biết mình muốn làm gì, cũng không biết mình thích làm gì, càng không biết mình có thể làm gì. Nàng chỉ biết mình sợ cô đơn. Nên nàng tìm hết người này đến người khác để cùng nhau ngắn ngủi, tựa như đang ăn thức ăn nhanh. Không lành mạnh, nhưng sảng khoái. Ít nhất lúc đó thì vui vẻ. Triệu Hiệt Hiệt buồn bã ngồi lại ghế sofa. Dựa vào! Nàng thế mà bị Hạ Dạ Sương ngây thơ này vạch trần rồi. Hạ Dạ Sương vẫn đang thoa thuốc lên mắt, buồn bã nói. “Trước đó hắn đã nói với tôi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ xem có dọn dẹp được hậu quả hay không.” “Nhưng cậu cũng biết tính của tôi, tôi rất dễ nổi nóng.” “Hắn rất nghèo, bây giờ nghĩ lại, thật ra hắn cũng là vì kiếm tiền thôi.” “Lúc đầu tôi đã xem kỹ hợp đồng, tôi nên thuê hắn 24 giờ luôn mới đúng.” Triệu Hiệt Hiệt sụp đầu xuống đất. Không phải chứ các chị ơi. Chị biết chị đang nói cái gì không vậy? “Nhưng mà…” Hạ Dạ Sương nhắm mắt lại, ngây ngốc sờ vào môi mình, không nhịn được mà cười. Triệu Hiệt Hiệt sợ đến run người: “Cậu cười cái gì?” Hạ Dạ Sương nói. “Nhưng dù người có tuyệt tình đến đâu, môi cũng mềm mà.” Triệu Hiệt Hiệt:??? Điên rồi. Toàn lũ điên rồi! “Được rồi được rồi, cậu thích là được rồi.” Triệu Hiệt Hiệt không quản nổi chuyện như này nữa, khoát tay nói. “Cậu mà thật sự thích hắn thì quay đầu xuống nước một chút rồi cho thêm tiền thuê hắn cũng được, dù sao hắn cũng chỉ vì tiền thôi mà.” Triệu Hiệt Hiệt thầm nghĩ. Cả đời này Hạ lão đầu cũng chưa từng nghe thấy Hạ Dạ Sương chịu thua, không ngờ đãi ngộ này lại để cho tên nhóc kia hưởng. “Nhưng mà a.” Triệu Hiệt Hiệt nhớ tới lần hai người cùng nhau xem Anime, nhắc nhở. “Thật sự thích thì cứ cưa đổ người ta trước rồi hẵng kiêu ngạo sau nhé.” “Tôi không phải kiêu ngạo!” Hạ Dạ Sương nhắc lại lần nữa. Cộc cộc cộc. Triệu Quản Gia ôm một hộp chuyển phát nhanh đi đến. “Tiểu thư, có một kiện chuyển phát nhanh cho cô, đã kiểm tra, bên trong không có đồ vật nguy hiểm, người gửi chỉ để lại một chữ ‘Tinh’”. Hạ Dạ Sương đang một lòng nghĩ cách nói chuyện với Lục Tinh, vừa định khoát tay thì nghe thấy chữ kia, trong nháy mắt đứng lên. Khóe miệng nàng không nén được mà nhếch lên. Là Lục Tinh! Hạ Dạ Sương nhanh chóng lấy hộp chuyển phát nhanh từ tay quản gia, nhanh chóng mở ra. Triệu Quản Gia thấy Hạ Dạ Sương vui vẻ cũng cười nói. “Tiểu thư đã rất lâu rồi không cười vui vẻ như vậy.” Triệu Hiệt Hiệt liếc mắt. “Chú Triệu, chú bớt đọc tiểu thuyết đi! Mà cho dù chú có đọc thì cũng nên đọc truyện Long Vương đi chứ?” Hạ Dạ Sương căn bản không quan tâm đến phản ứng của hai người bên cạnh, nàng mở hộp chuyển phát nhanh ra, đầu tiên là một lớp đóng gói chống sốc. Sẽ là cái gì? Sẽ là cái gì! Hạ Dạ Sương bỗng có chút gần quê mà lo sợ. Do dự một hồi lâu, cuối cùng Triệu Hiệt Hiệt mở lớp đóng gói chống sốc, lộ ra đồ vật bên trong. Ác thảo! Triệu Hiệt Hiệt nhìn thấy đồ bên trong thì mộng, lập tức lùi về sau ba bước, bịt miệng Triệu Thúc lại để phòng người kia nói lời thừa thãi. Câm miệng! Ngươi tưởng mình là ai hả! Còn muốn sống không?! Hạ Dạ Sương cụp mắt xuống. Trong hộp chuyển phát nhanh, đặt một chiếc hộp đồng hồ tinh xảo. Hạ Dạ Sương run run mở hộp ra. Bên cạnh chiếc đồng hồ nạm kim cương là một chiếc chìa khóa ánh bạc. Là chìa khóa phòng đàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận