Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 175: đáM ô hợp

Hôm nay thứ bảy, Lục Tinh dự định chiều chủ nhật rời khỏi nơi này. Nói đi nói lại, nơi này cũng coi như là quê hương của hắn. Lão đầu lão thái thái nhất định phải dọn dẹp lại sân nhỏ, nói là tối nay muốn làm một bữa cơm đoàn viên. Lúc đầu Lục Tinh định mua chút nguyên liệu nấu ăn nhưng không ngờ Trì Việt Sam suy tính chu đáo như vậy, trực tiếp mang theo đồ đạc từ Hải Thành tới. Không có chuyện gì làm à, thật là rảnh rỗi. Lập tức, Lục Tinh dứt khoát liền đi ra ngoài đi dạo vài vòng, tiện thể xem lại xem có thiếu đồ dùng hàng ngày gì không. "Ngươi đi theo ta à?" Lục Tinh đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy Trì Việt Sam lẽo đẽo đi theo phía sau hắn. Trì Việt Sam bị bắt quả tang tại trận, ngơ ngác đứng tại chỗ, tay chân luống cuống nói: "Ta sợ ngươi đi nhảy sông." Nàng luôn cảm thấy Lục Tinh có bệnh, không phải bệnh trên thân thể, mà là bệnh ở trong lòng. Trì Việt Sam thật sự lo lắng Lục Tinh cảm thấy mình mọi chuyện cần thiết đều đã làm xong không còn gì tiếc nuối, sau đó đầu óc bế tắc mà nói tạm biệt với thế giới. Nghe được câu trả lời của Trì Việt Sam, Lục Tinh không khỏi hiểu được ý của Trì Việt Sam. Suy tư một lát, Lục Tinh lấy điện thoại di động ra, dùng giọng đọc văn bản đọc một đoạn văn: "Hoa chi tử thô lỗ thật lớn, lại thơm đến mức phủi cũng không hết, thế là người văn nhã không lấy, coi là phẩm cách không cao. Hoa chi tử nói: 'Cút mẹ mày đi, ta chính là muốn thơm như vậy, thơm đến sướng cả người, chúng mày quản được chắc!'" Tắt màn hình điện thoại, Lục Tinh buồn cười nhìn Trì Việt Sam. "Hiểu không, ta loại người này, một lũ nịnh hót thật vất vả mới đi đến được ngày hôm nay, ta giống như hoa chi tử, người khác đều cảm thấy phẩm cách ta không cao, nhưng mà ta mới mặc kệ bọn họ thả cái rắm gì." "Ta sẽ không tự sát." "Nếu có một ngày ta tự sát hoặc là mất tích, vậy thì nhất định là hắn giết, nhớ giúp ta báo cảnh sát." Trì Việt Sam kinh ngạc nhìn Lục Tinh gật đầu, đạt được cam đoan này, nàng trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. "Ừ." Như vậy cũng tốt. Thế giới của nàng quá mức tẻ nhạt, Lục Tinh giống như một nét khác biệt trong đó. Nếu như mất đi hắn, Trì Việt Sam không dám tưởng tượng thế giới của mình sẽ lại trở thành bộ dạng gì. Bất quá...... "Đây là đoạn lời nào trong sách vậy?" Trì Việt Sam tự nhiên đi đến bên cạnh Lục Tinh, cúi đầu ngại ngùng nói: "Ta học không giỏi, không quá đọc mấy quyển sách này." Đây là nói thật, nàng còn nhỏ như vậy đã bị đưa vào trường sân khấu rồi, làm gì có thời gian đọc mấy cái đó chứ. Lục Tinh không có ý coi thường Trì Việt Sam, chỉ là cười nói: "Đọc sách chính là một thứ giết thời gian, nhiều nhất cũng chỉ làm người ta biết rõ đúng sai mà thôi." "Nếu như đọc vài quyển sách rách mà đã cảm thấy mình tài trí hơn người thì sách đó đúng là rác rưởi." Tâm trạng hơi bất an ban đầu của Trì Việt Sam trong nháy mắt đã được vuốt ve an ủi. Từ trong thôn đi ra đến siêu thị trong trấn cần đi qua một con đường nhựa, hai bên đều là những cánh đồng lúa chín vàng. Lục Tinh và Trì Việt Sam hai người thong thả đi dọc theo đường nhựa. Hôm nay gió nhẹ, thời tiết mát mẻ, hai bên những cây cao, lá cây bị gió thổi ào ào rung động. Trì Việt Sam hít sâu một hơi: "Nơi này môi trường tốt thật đấy." Lục Tinh hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đi, "Sao vậy, thức tỉnh dòng máu ẩn cư DNA trong người à?" Trì Việt Sam rất muốn nói: không phải muốn ẩn cư, là muốn cùng anh ẩn cư. Nhưng thôi. Trừ phi đầu óc cô ta bị lừa đá, nếu không câu này nàng tuyệt đối không thể nói ra được. Thế là, Trì Việt Sam học theo Lục Tinh, chọn cách nói sang chuyện khác: "Anh trên xe hỏi Trì Thủy chuyện gì thế, sao không hỏi trực tiếp em?" Lục Tinh cũng không che giấu: "Ta hỏi xem dùng tư thế nào đi ngủ thì có thể có một người bạn gái giàu có như em." Trì Việt Sam sững sờ một chút, chợt bật cười, chế nhạo nói: "Vậy anh gọi em là tỷ tỷ đi, em vẫn còn lớn hơn anh mấy tuổi đấy, em không để ý đâu." "Bây giờ em đi diễn sự kiện, có người lớn hơn em cả chục tuổi đều gọi em là tỷ, gọi em là sư phụ, nghe cái nào cũng đều thấy khó chịu." Cô nàng không phải là cái loại có tính cách đỏng đảnh được nuông chiều từ bé, đối mặt với những lời tâng bốc xung quanh, nàng sẽ chỉ càng ngày càng tỉnh táo. Lục Tinh nghe nghe, liền nói: "Em cũng sắp thành ngôi sao nữ rồi." Trì Việt Sam tức giận đẩy cánh tay của hắn. "Anh cũng cười em!" Lục Tinh nhếch khóe miệng, hắn cũng là vì biết Trì Việt Sam không phải kẻ ngốc, có thể giữ vững nội tâm, cho nên hắn mới cho nàng làm marketing. Trì Việt Sam nói: "Mà lại tình hình nhà em anh cũng biết đó, bố mẹ hai bên gia đình đều làm ngành y chỉ có mỗi em là một kẻ dị biệt." "Nếu mà em nghe lời ba mẹ em thì bây giờ anh còn phải gọi em là bác sĩ ao đấy." Lục Tinh cười ha ha. "Em mà theo nghề y thì ở cái tuổi này em vẫn đang đi học đấy." Học y chính là: bạn bè cùng trang lứa đi học, ta vẫn đang đi học. Bạn bè cùng trang lứa đi làm, ta vẫn đang đi học. Bạn bè cùng trang lứa kết hôn, ta vẫn đang đi học. Bạn bè cùng trang lứa sinh con, ta còn đang đi học. Trì Việt Sam nghe mà đau cả đầu, so với việc tế thế cứu người thì nàng vẫn thích ứng với cảm giác trên sân khấu hơn. "Vậy khi bị bắt nạt ở trường sân khấu, em có nói với bố mẹ không?" Lục Tinh luôn cảm thấy, với bối cảnh gia đình của Trì Việt Sam mà lại bị bắt nạt, thì chỉ có một khả năng là chưa từng kể. Trì Việt Sam không ngờ Lục Tinh đoán đúng như vậy, nàng gật đầu nói: "Chưa nói." "Cả nhà em đều không đồng ý cho em đi học kinh kịch, nhưng mà cũng không lay chuyển được em, chính em chọn con đường, thế nào cũng phải đi đến cùng." Nếu không phải vì vết thương ở eo cuối cùng không thể che đậy, thì thật đúng là nàng đã có thể không rên một tiếng mà tiếp tục chống đỡ. "Em đúng là, nên cứng rắn thì không cứng rắn, mà không nên cứng rắn thì lại đặc biệt cứng rắn." Nghe nhiều như vậy, Lục Tinh chỉ để lại câu đánh giá này. Trì Việt Sam hiểu ý trong lời của Lục Tinh, không phải là nói nàng lúc đó quá bướng bỉnh dẫn đến vì cái nhỏ mà mất cái lớn thôi sao. Nếu như lúc đó nàng than khổ với cha mẹ một chút, thì đã không bị cô lập đến cuối cùng mà phải chịu một vết thương lớn như vậy. "Nhưng mà tuổi đó của em chính là sĩ diện thôi, bây giờ nghĩ lại thì thấy rất ngây thơ, nhưng cũng không thể chê trách bản thân lúc bé nha." "Với cả, em đã nói là em muốn đi trên con đường tối rồi, nếu gặp chút cản trở là lập tức than khổ, vậy thì còn gì là thể diện." Trì Việt Sam là bề ngoài trông thì có vẻ nhu nhược nhưng mà cái tính bướng bỉnh thì luôn luôn có. Chưa nói đến chuyện, chỉ cần nghĩ đến sau khi than khổ có thể sẽ phải đối mặt với bố mẹ một mặt tỏ vẻ ta đã sớm biết mọi chuyện có thể như vậy thì nàng đã thấy khó chịu rồi. Lục Tinh nhẹ gật đầu: "Nói cũng có đạo lý." Trì Việt Sam mặc dù không biết đây có phải là sự quan tâm của Lục Tinh hay không, nhưng nàng vẫn cứ nói. "Bất quá sau khi bị thương, người nhà em báo cảnh sát, tất cả những bạn học từng giở trò, đều bị đưa vào đồn." "Mà trước đây những người lạnh nhạt với em, cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt mới." Lục Tinh bình tĩnh hỏi: "Em thấy buồn cười không?" Trì Việt Sam im lặng nói: "Em cảm thấy rất đáng buồn." Con người khi ở trong đám đông, trí thông minh sẽ bị giảm xuống nghiêm trọng, để có được sự tán đồng, mỗi cá thể sẽ sẵn sàng từ bỏ lý trí, dùng trí tuệ để đổi lấy cảm giác an toàn cùng sự yêu mến. Nhưng không có ai là thực sự an toàn. Nhân vật thay đổi chỉ trong chớp mắt. Chỉ vì lũ người ngu ngốc với trí tuệ thấp kém này mà đã khiến Trì Việt Sam bị ám ảnh không thể nào tránh được. Con người thực chất cũng là những đồ chơi làm hại người mà không lợi cho mình. Đi ngang qua một khúc cua, Lục Tinh dừng chân, thấy mấy học sinh cấp 2 đang vây quanh một bé gái. Trì Việt Sam theo bản năng rụt lại một chút. Lục Tinh thở dài. Trì Việt Sam thật sự thản nhiên như những gì nàng đã nói, thật sự không quan tâm, không cần thiết sao? Nhìn đám học sinh bắt đầu xô đẩy bé gái, Lục Tinh chắp tay sau lưng làm như không thấy mà muốn bỏ đi. Chỉ để Trì Việt Sam cứ đứng yên tại chỗ, muốn đi lên mà lại không dám đi lên. Lục Tinh liếc nhìn nàng. Bị sợi dây nhỏ trói buộc, dù có trưởng thành cũng không thể nào trốn thoát được dũng khí. Thế nhưng. Vết độc trong vết thương không thanh trừ đi thì vết thương vĩnh viễn cũng không thể khỏi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận