Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 36: đá ta liền xem như đá bông rồi~~~

Chương 36: Đá ta thì cứ coi như đá vào bông thôi~~~
Đêm xuống. Sau khi dỗ Niếp Niếp ngủ, lúc đó mới hơn chín giờ rưỡi. Lục Tinh nghĩ đến Tiểu Lục Tinh lúc nào cũng hừng hực khí thế, dứt khoát thay đồ tập thể hình. Vừa vào phòng tập, Lục Tinh đã cảm nhận được sự hào nhoáng ập đến. Tất cả thiết bị đều dùng hàng hiệu cao cấp nhất, từ máy chạy bộ đến tạ, cái gì cũng có! Đây vẫn chỉ là chuẩn bị vội vàng thôi. Nếu có đủ thời gian, Lục Tinh tin rằng phòng tập này sẽ càng thêm lộng lẫy.
Trước đây Lục Tinh từng làm tiếp tân ở phòng gym. Có người tập xong, hắn sẽ cầm cồn đến khử trùng máy móc. Nếu không cẩn thận rất dễ bị nhiễm nấm! Về sau, Lục Tinh bị cho thôi việc, vị trí tiếp tân được thay bằng một cô bé, ông chủ còn dán to một câu ở cửa: 【 Khi nào bạn không thể đưa thiết bị về vị trí cũ, hãy nhờ tiểu tỷ tỷ tiếp tân nhé~~~ 】 Từ đó trở đi, tình trạng thiết bị vứt lung tung trong phòng gym giảm hẳn. Lúc đó ngay cả Lục Tinh cũng không khỏi cảm thán, xem cái đầu của ông chủ kìa, thảo nào hắn kiếm được tiền!
"Không ngờ vật đổi sao dời, ta lúc trước là người làm thuê, bây giờ đã là khách hàng." Lục Tinh bật máy chạy bộ, định làm nóng người một chút. Chạy được khoảng ba ngàn mét, mồ hôi đã nhễ nhại, mặt cũng ửng đỏ, thở hổn hển. Đúng lúc này. Điện thoại reo, Lục Tinh liếc qua dòng chữ hiện trên màn hình: 【 Tống Quân Trúc 27 tuổi b·ệ·n·h th·ầ·n kinh 】
"Kì quái, bây giờ không phải thứ Bảy, sao lại gọi cho mình?" Dù sao thì Lục Tinh vẫn bấm nút nghe. Đầu dây bên kia Tống Quân Trúc vẫn im lặng, nàng có sự kiên trì của mình, thế nên Lục Tinh phải mở miệng trước.
"Alo? Tống giáo sư, chào buổi tối nha." Không đúng. Tống Quân Trúc đang cầm ly rượu, tay chợt khựng lại, cảm giác giọng Lục Tinh quá kỳ quái. Thở dốc, lại có chút khàn khàn, cảm giác như là đang. . ."Ngươi đang làm cái gì vậy!" Tống Quân Trúc mất sạch cả hứng, tức giận hỏi, trong lời nói còn mang chút ghen tuông mà bản thân cũng không nhận ra.
Cái tên điên này lại lên cơn à! Lục Tinh nhíu mày, chụp màn hình gửi cho Tống Quân Trúc một tấm hình, dịu dàng nói: "Tống giáo sư, tôi đang vận động, sao vậy?"
Tống Quân Trúc ngẩn người, nhìn tấm hình Lục Tinh gửi đến. Thiếu niên tuấn tú mặt đỏ ửng, mồ hôi rơi lả tả, chảy theo cổ xuống dưới, cuối cùng tan biến vào chiếc khăn mặt đang vắt trên cổ. Nhìn bối cảnh phía sau tấm hình, quả thật là phòng tập thể hình. Tống Quân Trúc nhìn ảnh, theo bản năng nuốt một cái, ngón tay thon dài ấn lên màn hình, lưu ảnh lại. Sao không nói gì? Lục Tinh tưởng Tống Quân Trúc ngắt máy, lại hỏi một câu. "Tống giáo sư? Cô vẫn còn đó chứ?"
"Ta sẽ chỉnh lý một chút tài liệu thi đại học cho ngươi, tự mình đi mà xem đi, đừng đến lúc đó thi vào đại học Hải Thành còn không đậu thì mất mặt ta!" Trong đầu Tống Quân Trúc toàn là gương mặt Lục Tinh, nàng vội vã bỏ lại câu này rồi cúp điện thoại ngay.
Lục Tinh: ? ? ? Một giây sau. Hắn nhận được một file nén từ Tống Quân Trúc gửi. Sau khi giải nén, trong đó là một đống tài liệu ôn tập các môn Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sinh. Mở ra xem, trong mỗi môn đều có những bài giảng trọng tâm, ví dụ minh họa các năm trước, đầy đủ tất cả. Thậm chí còn có cả đề thi dự đoán của Tống Quân Trúc năm nay nữa? ? ?
Lục Tinh kinh ngạc: "Đây là tác phong làm việc của học bá sao?" Hắn tưởng Tống Quân Trúc khi đó chỉ trêu hắn thôi, không ngờ cái tên điên này vẫn rất giữ lời đấy chứ? Được học bá dẫn dắt quả là cảm giác rất tuyệt! Lục Tinh hiểu rồi. Mặc kệ cái tên điên kia lên cơn gì, tài liệu được đưa đến tận cửa, không dùng thì phí. Lục Tinh nhờ công cụ trí tuệ nhân tạo soạn ra một đoạn văn nhỏ. Cẩn thận kiểm tra một lần, không có vấn đề, hắn gửi lại cho Tống Quân Trúc ngay. Thật là khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống! Nhưng chờ ba phút, Tống Quân Trúc vẫn chưa trả lời, Lục Tinh lười chờ nữa.
"Thôi vậy, chắc cô ấy có việc gì rồi, mình cũng đi ngủ thôi." Vận động xong tắm rửa thoải mái, Lục Tinh nằm trên chiếc giường lớn rồi chìm vào giấc ngủ.
Ở một nơi khác. Biệt thự của Tống Quân Trúc tối om, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại phát ra. Bên trên hiển thị rõ ràng ảnh chụp của một thiếu niên. Tống Quân Trúc cẩn thận nhìn chằm chằm vào tấm hình trên điện thoại, không nhúc nhích. Nàng đã 27 tuổi, lại còn là giáo sư trẻ tuổi nhất đại học Hải Thành, tiêu chuẩn rất cao. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, sức sống phồn vinh mạnh mẽ đập vào mặt từ Lục Tinh vẫn làm tim nàng đập mạnh!
"Thứ Bảy, thứ Bảy là có thể gặp Lục Tinh rồi.""Không được nhìn nữa! Đi ngủ!" Tống Quân Trúc hai chân như nhũn ra, run rẩy đi vào phòng tắm.
Sáng ngày thứ hai. Tống Quân Trúc phát hiện bộ đồ ba món đắt tiền mình yêu thích nhất đã bị hỏng mất.. .
Ngày hôm sau.
"Lại một ngày tinh thần sảng khoái nữa rồi!" Mỗi một ngày Lục Tinh trôi qua, càng gần với thời điểm tự do của mình! Thế mà khi đến trường, nghe được chuyện đồn về mình thì cả người hắn lại không được ổn cho lắm.
"Cái gì?" "Ngụy Thanh Ngư và Hạ Dạ Sương vì chuyện của tao mà giằng co trên sân trường, kết quả là tao cái thằng cặn bã này đi tìm em gái bên ngoài?" Nghe Lý Đại Xuân thuật lại xong, mắt Lục Tinh trừng đến nỗi sắp lồi ra ngoài! Mẹ kiếp ai tung tin đồn này vậy!
Lý Đại Xuân rụt cổ lại, nhai bánh mì trong miệng, đành phải nói: "Hôm qua nhiều người ở sân trường đều thấy cả, nửa trước thì là sự thật, nửa sau thì là do người ta phán đoán." Đáng sợ nhất chính là loại tin đồn nửa thật nửa giả thế này. Nếu nói là sự thật thì nó quả thực có một phần sự thật, nhưng lại không hoàn toàn là sự thật.
Lục Tinh thấy tê hết cả người, cái trường học tốt đẹp của mình sao lại thành cái chiến trường Tu La kỳ quái như vậy chứ.
"Hai nàng không đánh nhau chứ?" Hơn nữa, Ngụy Thanh Ngư nhìn lúc nào cũng thanh thoát như tiên nữ, vậy mà cũng có thể chủ động đi khiêu khích Hạ Dạ Sương sao? Lý Đại Xuân ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có." "Nhưng Tinh Tinh cậu yên tâm đi, hai người họ mà đánh nhau, tao nhất định sẽ quay video lại cho mày xem!" Lục Tinh: ? ? ?
Má ơi! Tao không có ý đó mà! Tao thật sự không thích xem đánh nhau, mày đừng có bẩn tao! "Lục Tinh! Chủ nhiệm lớp gọi em lên phòng làm việc!" Hồ Chung Chung từ ngoài cửa bước vào, nở nụ cười hả hê. Lý Đại Xuân vừa nhìn đã hiểu: "Mẹ nó, lại là thằng rùa con này đi mách lẻo." "Lý ma đầu sao không đi tìm Ngụy Thanh Ngư với Hạ Dạ Sương ấy, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến mày mà!" Lục Tinh xé một nửa bánh mì của Lý Đại Xuân nhét vào miệng, giải thích.
"Không dám tìm Ngụy Thanh Ngư, cũng không dám tìm Hạ Dạ Sương, thì không phải là chỉ có thể tìm tới mình thôi sao?" Lục Tinh nở nụ cười, "Đá ta, liền xem như đá bông rồi~~~ " Vẻ mặt Lục Tinh trong tuyệt vọng lại mang theo chút điên cuồng, đúng là thú vị, Lý Đại Xuân không khỏi cảm thán.
Khi Lục Tinh đi ngang qua Ngụy Thanh Ngư, góc áo đột nhiên bị nhẹ nhàng kéo lại. Trong đôi mắt xinh đẹp của Ngụy Thanh Ngư có vài tia máu, xem ra là tối qua cô đã không ngủ ngon giấc. "X·i·n l·ỗ·i, liên lụy đến cậu rồi, tớ đi cùng cậu."
Lục Tinh lắc đầu, gỡ tay cô từ góc áo của mình ra, vẫn tự nhiên như mọi ngày, "Không cần, mình tự đi." "Vẫn chưa vào tiết mà, cậu có thể ngủ thêm một lát."
Lục Tinh đi rồi. Ánh mắt Ngụy Thanh Ngư dường như cũng bay theo hắn. Vương Trân Trân đứng một bên thở dài. Đến khi nào cái con bé này mới thông suốt ra được đây, đây không phải là biểu hiện tình căn sâu sắc sao? ! Mày cứ nín nhịn đi, sớm muộn cũng tự mình nín c·hết thôi! . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận