Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 217: Thật nhàm chán

Trang viên trên sườn núi.
Màn đêm đen như mực, ánh trăng như nước đổ xuống, khiến cho không thấy rõ bờ sân golf được phủ kín một lớp ngân sa. Mà ánh đèn nhân tạo công suất lớn lại cho thấy chút ánh trăng kia quá yếu, chỉ có thể làm vật tô điểm. Tại khu phát bóng, mấy cầu thủ nam nữ liên tục vung gậy, mồ hôi rơi như mưa. Thế nhưng dù mệt mỏi, bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể không ngừng nghỉ, vung vẩy cánh tay như robot.
“Người đã về chưa?”
Nơi nghỉ ngơi chỉ đặt một chiếc ghế đu, Bành Minh Khê dựa người trên ghế nằm có phủ tấm thảm dày, vẻ mặt mệt mỏi. Xung quanh có một đám người vây quanh, sợ một chút gió thổi bay mất bệnh tật của Bành Minh Khê.
“Đang trên đường về đây rồi.”
Quản gia Vệ Minh lập tức bước lên, một mực cung kính trả lời.
Bành Minh Khê thậm chí không thèm mở mắt, chỉ yếu ớt ừ một tiếng. Quản gia Vệ Minh do dự nhìn Bành Minh Khê một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đối với người dễ mắc bệnh như Bành Minh Khê, hễ nhiệt độ xuống thấp nửa độ cũng có thể phải vào bệnh viện ngay, nên ở trong phòng dưỡng bệnh thật tốt, tránh gió tránh nắng là tốt nhất. Thế nhưng có lẽ người ta càng thiếu thứ gì, lại càng muốn thứ đó. Bành Minh Khê thân hình gầy yếu như bộ xương, tiện tay cũng có thể tan biến, cho nên nàng lại thích nhìn người khác tung hoành tại sân vận động, thể hiện sức sống tuổi trẻ dạt dào.
Gió nhẹ nhàng thổi lên tóc mai của Bành Minh Khê, nàng nheo mắt nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Sân golf lại một lần rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng cầu thủ vung gậy không ngừng vang vọng. Bành Minh Khê liếc nhìn đám cầu thủ đổ mồ hôi như mưa, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét. Thật khó ngửi.
“Xuống hồ rửa sạch sẽ.”
Bành Minh Khê thuận miệng nói một câu, đám cầu thủ đang vung gậy ngay lập tức đứng thẳng người, căng thẳng tinh thần. Nhưng khi nghe lệnh xong, bọn họ hơi sửng sốt. Hiện tại cho dù thời tiết ấm hơn, đây rốt cuộc vẫn là đêm khuya, nước trong hồ lạnh thấu xương.
“Tiểu thư nói, các ngươi vận động ra mồ hôi, đi xuống hồ tắm rửa.”
Quản gia Vệ Minh luôn chú ý đến sắc mặt của Bành Minh Khê, khi thấy nàng có chút không vui, lập tức tiến đến nói lại một lần với mấy cầu thủ. Dù sao, nếu để Bành Minh Khê thật sự tức giận, hậu quả cũng không đơn giản chỉ là lặn một chút là có thể giải quyết được.
Mấy cầu thủ tựa hồ cũng kịp phản ứng, không nói lời nào, trực tiếp chạy đến hồ nhân tạo. Đối mặt với mặt hồ băng giá, bọn họ chỉ dừng lại vài giây rồi cắn răng, bịch bịch nhảy xuống.
“Thật nhàm chán.”
Bành Minh Khê không chút hứng thú dời mắt đi. Quản gia Vệ Minh trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cho dù ông đi theo Bành Minh Khê lâu như vậy, cũng thường xuyên gặp phải những tình huống khó đối phó. Nếu như trong chuyện xưa, thích thêm một buff cho nhân vật phản diện để giải thích vì sao hắn trở thành người xấu. Thì sự ác của Bành Minh Khê hoàn toàn không có lý do. Nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ vì hai chữ —— nhàm chán.
Tít tít tít.
Từ xa có một chiếc xe đưa đón chạy đến, quản gia Vệ Minh trong nháy mắt thở phào một hơi. Cuối cùng cũng đến!
Mấy hộ vệ áo đen giống như đang kéo chó chết, lôi một nam tử tóc dài đến, không chút lưu tình ném xuống đất.
“Khụ khụ khụ, Bành tiểu thư.”
Phó Trầm Quân dù bị ngã không nhẹ, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, nhanh chóng lên tiếng chào.
Đã lâu không nghe Bành Minh Khê nói gì, Phó Trầm Quân cẩn thận ngẩng đầu.
Bành Minh Khê im lặng dựa trên chiếc ghế nằm rộng rãi thoải mái, như một đóa bách hợp mỏng manh sau mưa gió tàn phá, quanh năm khuôn mặt trắng bệch tinh tế như sứ, lông mày vì đau ốm mà hơi nhíu lại, dáng vẻ một mỹ nhân ốm yếu. Mà giờ khắc này, những ngón tay trắng nõn của nàng lại gõ nhẹ lên thành ghế, Phó Trầm Quân trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, lập tức cúi đầu.
Rất lâu. Bành Minh Khê ho khan một trận, bình thản nói.
“Cho nên, người ngươi không mang về.”
“Dạ dạ dạ không phải là Bành tiểu thư!”
Phó Trầm Quân lập tức hướng Bành Minh Khê cúi người chào sâu, ngay lập tức bị một bảo tiêu đá một cước lăn lộn, tức giận quát.
“Ngươi muốn tiểu thư giảm thọ sao!”
Ha ha. Cái người ốm bệnh này không giảm thọ cũng không sống được bao lâu nữa đâu?
Phó Trầm Quân chịu đau đớn đứng lên, còn có chút tâm trạng thầm nghĩ. Mẹ kiếp. Lúc trước Lục Tinh rốt cuộc là làm thế nào sống được lâu như vậy dưới tay của cái con ma ốm bệnh bề ngoài nhìn yếu ớt mà ác độc như Bành Minh Khê này. Hắn đúng là đáng chết. Lúc trước thế mà lại để Lục Tinh vừa mới ra khỏi Tân Thủ Thôn đã phải lên bản đồ phó bản Địa Ngục khó khăn.
“Thực xin lỗi Bành tiểu thư, đó là lỗi của ta! Ta nhớ rõ lần gặp mặt với Lục Tinh, ta sẽ không bỏ sót thuật lại lần nữa!”
Trong lòng tức tối, ngoài miệng lại vô cùng chân thành. Phó Trầm Quân đã thành thật rồi.
Bành Minh Khê còn không thèm nhìn hắn, hờ hững gật đầu.
......Sau hai mươi phút, Phó Trầm Quân thuật lại đến mức cổ họng gần bốc khói, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.
“Bành tiểu thư, sự tình chính là như vậy.”
Cuối cùng cũng nói xong! Phó Trầm Quân cười hắc hắc, thấy trí nhớ mình không tệ mà!
Không khí hoàn toàn yên tĩnh. Rất lâu vẫn chưa thấy trả lời, nụ cười trên khóe miệng Phó Trầm Quân dần dần cứng đờ. Không biết qua bao lâu. Đến khi hai chân Phó Trầm Quân bắt đầu run rẩy, Bành Minh Khê mới chịu mở lời.
“Cho nên, người ngươi không mang về.”
Phó Trầm Quân: ...... Tỷ ơi! Ta thật sự đã cố hết sức rồi mà! Ta chỉ là một tên tra nam, ta không phải thương nhân mà! Lẽ nào muốn ta trói Lục Tinh đến sao?
“Thật xin lỗi Bành tiểu thư.”
“Xin lỗi có ích không?”
Bành Minh Khê nhẹ nhàng nói, vẻ mặt bình tĩnh.
Phó Trầm Quân sợ đến run chân, lập tức nói.
“Bành... Bành... Bành tiểu thư, lần này là do ta làm việc không tốt, xin ngài tha thứ cho ta! Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt!”
Một lát sau.
Bành Minh Khê dường như muốn đứng dậy, người bên cạnh vội vàng đỡ nàng, nhưng lại bị Bành Minh Khê nhẹ nhàng đẩy ra. Nàng đi đến chỗ đám cầu thủ vừa đứng phát bóng, khẽ vươn tay, một chiếc gậy golf mới tinh liền được đưa vào tay.
“Đến đây.”
Có ý gì? Phó Trầm Quân sững sờ một chút, liền bị hai tên bảo tiêu không chút do dự ép đến nằm trên mặt đất ở khu phát bóng. Một quả bóng golf được đặt ở sau gáy Phó Trầm Quân.
Giờ phút này. Phó Trầm Quân hận nhất là việc hồi bé ngủ bị móp đầu.
A a a a! Đây là muốn giết người a!
Sắc mặt Bành Minh Khê bình thản, nhìn thấy mu bàn tay của Phó Trầm Quân nổi đầy gân xanh, đột nhiên cảm thấy không có hứng thú.
Rắc một tiếng, nàng cắm cây gậy golf xuống đất.
“Thật nhàm chán.”
Tất cả mọi người đều kém Lục Tinh một chút thú vị. Thật nhàm chán.
Bành Minh Khê nhìn qua một chút rồi quay đi, một tên bảo tiêu nhanh chóng nhặt chiếc gậy golf rơi trên mặt đất.
Bành Minh Khê đứng ở một bên, thần sắc thản nhiên nói.
“Để người của ta vung gậy mười lần, nếu mười lần đều không đánh trúng bóng, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Đông.
Phó Trầm Quân khó tin ngẩng đầu, quả bóng golf sau gáy cũng theo đó lăn xuống mặt đất.
Mười lần? Cái này đến cả người bệnh Parkinson cũng đánh trúng đấy chứ?!
Bành Minh Khê trước mặt mặc toàn thân đồ trắng, đứng ở đó dáng vẻ ốm yếu, giống như tiên tử trên Nguyệt Cung.
Nhưng mà bây giờ. Phó Trầm Quân cảm thấy mình vừa nhìn thấy ác ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận