Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 311: Nắp luân ra khẽ nói

Ôn Linh Tú cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang để trên bàn. Điện thoại của Tống Quân Trúc màu trắng rất phổ thông, có ốp lưng bảo vệ trong suốt đơn giản. Lúc này, màn hình điện thoại đang sáng. Giao diện số điện thoại của Lục Tinh chiếm trọn màn hình, chỉ cần nàng bấm nút gọi là có thể nghe được giọng của Lục Tinh. Đây là một món quà vô cùng cám dỗ. Ôn Linh Tú ngẩng đầu nhìn Tống Quân Trúc một cái, Tống Quân Trúc chẳng hề né tránh mà nhìn thẳng, im lặng chờ đợi quyết định của Ôn Linh Tú. Cửa quán cà phê liên tục bị đẩy ra rồi khép lại, tiếng chuông gió vang lên không ngớt. Ôn Linh Tú không bấm điện thoại, cũng không nói từ bỏ, nàng chỉ đưa tay lật chiếc điện thoại lại, để lộ mặt sau. Trên ốp điện thoại có nét chữ rồng bay phượng múa viết bốn chữ: “Nhớ kỹ uống nước!”. Nét chữ rất quen thuộc, mới chưa đầy 12 tiếng trước Ôn Linh Tú đã nhìn thấy. "Ta hay quên uống nước, Lục Tinh nhắc ta như vậy đấy." Tống Quân Trúc nói với giọng điệu như đang kể một chuyện chẳng đáng gì. Dù cho nàng biết, chuyện nhỏ này hiện tại trong lòng Ôn Linh Tú chính là một ngọn núi lớn. Ôn Linh Tú ngước lên nhìn, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đối diện, khi nhắc đến tên Lục Tinh, vẻ kiêu ngạo trong đáy mắt cũng tan đi mấy phần. Đây là một kẻ có tình yêu đến mức mờ cả mắt. Ôn Linh Tú bỗng thấy, việc mình nhất thời xúc động đến đây là một sai lầm. Tống Quân Trúc ngồi ở vị trí gần cửa ra vào, phía trên cửa treo một chuỗi chuông gió trong suốt, ở giữa có sợi dây thừng, bên dưới sợi dây treo một mảnh gỗ khắc chữ. Ôn Linh Tú thất thần nhìn hai hàng chữ trên miếng gỗ. Sau khi thấy rõ hai hàng chữ trên miếng gỗ, tiếng chuông gió vang lên, Ôn Linh Tú lập tức hoàn hồn. Vừa rồi nàng lại suýt nữa rút lui. Thương nhân lăn lộn chốn thương trường quanh năm, lúc nào cũng khắc cốt sự tỉnh táo, coi những chuyện vô lợi như hồng thủy mãnh thú, coi giáo điều cắt lỗ kịp thời là châm ngôn sống. Ôn Linh Tú hiểu rất rõ, về điều kiện vật chất, nàng không cách nào làm gì được Tống Quân Trúc, Tống Quân Trúc cũng không thể làm gì được nàng. Hai con sư tử hay hổ đều mạnh mẽ như nhau, chỉ có thể sau khi đối mặt lâu dài thì hoặc là giằng co, hoặc là một bên rời đi. Trong tình huống này, với tư cách là Ôn tổng, nàng nên xuất phát từ lợi ích, nên lập tức cắt lỗ kịp thời, tìm kiếm cơ hội phát triển mới, ví như nhắm vào đời thứ hai, mắt nhìn Lục Tinh. Nhưng Ôn Linh Tú không muốn. Từ khi quyết định bay thẳng đến Đế Đô, nàng đã không còn là Ôn tổng, nàng là Ôn Linh Tú. "Cô không nói gì, ta coi như cô từ bỏ." Tống Quân Trúc nhoài người lấy lại điện thoại định rời đi, "ta phải về ăn cơm với Lục Tinh đây." "Cô có vẻ rất lo lắng." Ôn Linh Tú ngẫm nghĩ rồi lên tiếng. Từ thông tin nàng có được, Tống Quân Trúc có tác phong sinh hoạt bình thường tương đối lãnh đạm kiêu ngạo, có thể thấy được Tống Quân Trúc cường thế là khi nàng nể mặt người bình thường hay gặp chứ nàng cơ bản hờ hững. Nhưng Tống Quân Trúc hôm nay thể hiện hoàn toàn không giống như trong lời đồn về sự lạnh lùng. Tống Quân Trúc từ câu đầu tiên đã mang tính khiêu khích cực độ, phía sau thậm chí còn hơi nhiều lời, còn dùng việc khoe đồ vật Lục Tinh cho mình như là thủ đoạn công kích. Không đúng... Sau khi ý nghĩ trong lòng kiên định, đầu óc Ôn Linh Tú chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, nàng phát hiện ra vấn đề. Người ta sẽ biểu hiện cực kỳ nhiều lời vào lúc nào? Khi gặp cô gái mình yêu thì não sẽ lập tức đứng hình, nhưng lại không muốn bầu không khí trở nên lạnh nhạt, nên sẽ líu lo không ngừng. Hoặc là khi gặp chuyện làm mình lo lắng, không biết sắp xếp giải quyết thế nào, nên sẽ không ngừng nói nói nói nói. Ôn Linh Tú không cảm thấy Tống Quân Trúc đang thầm mến nàng. Vậy chỉ có thể là trường hợp sau? “Người nên lo lắng không phải là cô sao? Dù sao tôi cũng đâu có đi xa ngàn dặm để dây dưa với cấp dưới cũ của mình.” Tống Quân Trúc nghe Ôn Linh Tú bất ngờ nói một câu, liền ngồi xuống, nàng tuyệt đối sẽ không để lộ bộ dạng bỏ chạy mất mặt trước tình địch. "Muốn ăn chút điểm tâm không?" Ôn Linh Tú đẩy đĩa bánh qua, đoạt lại quyền chủ động. Ngoài mạnh trong yếu. Đây là kết luận của nàng về Tống Quân Trúc. Ôn Linh Tú nhìn Tống Quân Trúc, đôi mắt lạnh băng của người phụ nữ đối diện gần như muốn đông cứng thành hình. Ôn Linh Tú đột ngột thở dài. Thì ra Tống Quân Trúc trong lòng cũng không tự tin như vẻ ngoài a. Tống Quân Trúc trông thì mạnh mẽ lạnh lùng, nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng khi Ôn Linh Tú tỉnh táo lại, liền nhìn ra lớp vỏ cứng rắn kia của Tống Quân Trúc, ẩn chứa một linh hồn đang nóng nảy lo lắng. Lý trí là báu vật của nhân loại, nó giúp con người bình tĩnh nắm bắt được điểm mấu chốt nhất trong những thông tin hỗn loạn. “Trong nhà có người nấu cơm chờ ta về.” Tống Quân Trúc từ chối đĩa đồ ngọt đẩy tới, nàng trong lòng nôn nóng muốn lập tức rời đi. Ôn Linh Tú không chút hoang mang bưng ly cà phê lên, ưu nhã và dịu dàng khẽ cười với Tống Quân Trúc. “Đồ ngọt có thể hóa giải sự lo lắng trong lòng.” “Tôi không có lo lắng.” Tống Quân Trúc nghiến răng, ép mình bình tĩnh nói ra mấy chữ này. Ôn Linh Tú đặt cà phê xuống, ánh mắt nhìn vào những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc trong đĩa, nhẹ giọng nói. "Cô thấy tôi sau, chắc trong lòng vừa mừng vừa lo lắng đúng không." "Tôi không có lo lắng." Tống Quân Trúc lặp lại lần nữa. Những người quanh năm chui rúc trong phòng thí nghiệm cùng những người quanh năm trà trộn chốn thương trường, độ nhạy bén với những thông tin ẩn trong lời nói là khác nhau. Ôn Linh Tú ngẩng đầu nhìn Tống Quân Trúc, khuôn mặt trắng nõn như ngọc lộ ra nụ cười hiền hòa. "Mừng vì tình địch của mình chật vật như vậy." "Lo vì, cô thấy được tương lai của mình." Tống Quân Trúc đột ngột đặt cốc xuống bàn, lạnh lùng nhìn Ôn Linh Tú đang thản nhiên. Trên bàn đàm phán, Ôn Linh Tú lý trí là vô địch, nàng am hiểu nhất dùng vẻ ôn nhu mềm mại không có sức công kích để công thành đoạt đất. Ôn Linh Tú dùng thìa khuấy nhẹ trong cốc, thản nhiên nói. “Vừa rồi tôi đang nghĩ, tại sao cô lại canh đúng ngay cửa ra vào như vậy, trùng hợp vậy sao?” “Trước kia tôi từng hợp tác với một ông chủ tập đoàn nọ, ông chủ kia cùng phu nhân có tình cảm vợ chồng rất sâu đậm, ngày lễ to nhỏ đều đăng hình ảnh ân ái lên các trang mạng, mọi người đều ca ngợi bọn họ là cặp đôi thần tiên.” "Nhưng mà vào nửa năm trước, tôi cùng ông chủ đó thảo luận về một lỗ hổng trong bộ phận, nhìn thấy ông ta hôn cô trợ lý, ông ta phát hiện tôi thấy cũng không hề hoảng hốt, chỉ bình tĩnh nói, phu nhân ông ta cũng có trợ lý nam của riêng mình. Hôm đó bàn xong chuyện hợp tác đi ăn cơm, ông chủ kia nâng ly rượu cười nói: Người thực sự hạnh phúc thì làm gì có thời gian mà đăng lên vòng bạn bè?" "Vì hiện thực quá hạnh phúc rồi, nên sẽ không muốn đi tìm kiếm sự an ủi về tình cảm ở thế giới ảo." Sau khi nói xong, Ôn Linh Tú ngước lên nhìn Tống Quân Trúc. Bất luận là đăng ảnh chụp cùng Lục Tinh lên vòng bạn bè, hay là cảnh giác với mỗi một người đến gần sân nhỏ, hoặc dùng lời nói mạnh mẽ khiêu khích để đánh lui mỗi một vị tình địch. Người thật sự hạnh phúc không thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên. "Tống giáo sư, hình như cô không được hạnh phúc." "Dù cho Lục Tinh ở bên cạnh cô." "Vì cô biết..." "Hạnh phúc có thời hạn không phải là hạnh phúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận