Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 358: Nói xù lông ai mới có thể xù lông?

Chương 358: Nói ai xù lông thì mới xù lông?
Thao trường rộng lớn không luyến tiếc những học sinh đánh cược một phen, chỉ vì cho thanh xuân một sự công bằng. Trong sân trường khắp nơi là cảnh tượng những cô cậu thiếu niên kéo phụ huynh hoặc bạn bè xuống chụp ảnh chung lưu giữ kỷ niệm. Có người hân hoan, có người lại buồn bã. Ngụy Thanh Ngư không hề rời trường. Mặt không cảm xúc, nàng giẫm lên những mảnh giấy vụn rải rác khắp nơi, đi về phía khu nhà đa năng. Ở đại lộ cây ngô đồng dưới khu nhà đa năng, tốp năm tốp ba bạn bè và các cặp đôi đang tụ tập. Ngẩng đầu nhìn. Màn đêm buông xuống, tiếng đàn du dương từ những ô cửa sổ mở vọng ra, từng nốt nhạc như lời ca chia ly. Nhưng căn phòng nhạc kia lại không hề có ánh đèn, tối đen như mực. Ngụy Thanh Ngư lách qua đám đông, đi thang máy lên phòng nhạc.
"Ding"--Thang máy đến.
Đèn hành lang sáng lên, hành lang trống trải không một bóng người, chỉ còn âm thanh của tiếng đàn văng vẳng. Theo những nốt nhạc, Ngụy Thanh Ngư dừng lại trước căn phòng nhạc quen thuộc kia. Căn phòng này chỉ có duy nhất một chủ nhân, chính là Hạ Dạ Sương. Ngay cửa phòng treo một tấm bảng gỗ nhỏ, phía trên khắc hình một chú sư tử con oai phong lẫm liệt. Dưới bảng số phòng là hai chữ lớn "cấm vào". Ngụy Thanh Ngư không nhịn được cười, luôn cảm thấy bản đầy đủ phải là "bên trong có mãnh thú, xin chớ vào". Hạ Dạ Sương quả thực là một người như vậy, trước giờ không hề che đậy, hoàn toàn chấp nhận con người thật của mình. Nàng thích một người thì hận không thể oanh oanh liệt liệt, ghét một người thì hễ thấy mặt là cau có ngay. Đã từng Ngụy Thanh Ngư rất ngưỡng mộ Hạ Dạ Sương. Hạ Dạ Sương tựa như một con sư tử con chưa bị xã hội thuần hóa, mãi giữ được sự chân thành và nhiệt tình của mình. Nàng có thể học những điều bản thân cảm thấy hứng thú, không chút kiêng dè thể hiện sự rực rỡ. Người như vậy như ánh mặt trời treo cao trên bầu trời. Chỉ cần ngươi không mang theo mục đích đặc biệt tiếp cận nàng, nàng cũng sẽ không có bất cứ ác ý nào, giống như một đứa trẻ con. Sự ngưỡng mộ của Ngụy Thanh Ngư dành cho Hạ Dạ Sương đã lên đến đỉnh điểm khi Lục Tinh bước chân vào căn phòng nhạc này. Đã từng nàng cũng có được, chỉ là nàng nhận ra quá muộn. Đến khi hiểu ra tình cảm của mình với Lục Tinh, thì Lục Tinh đã nhẹ nhàng rời đi.
Vận mệnh cứ trêu ngươi xoay vần, hết lần này đến lần khác. Khi thấy Lục Tinh đối xử tốt với Hạ Dạ Sương như vậy, trong lòng nàng không thể không có chút gợn sóng nào. Nhưng mà giờ đây, nàng đã ý thức được việc Hạ Dạ Sương sẽ là "khách trọ" của Lục Tinh, khiến tâm tình nàng trở nên rất phức tạp. Vì sao Hạ Dạ Sương lại thuê Lục Tinh? Ngụy Thanh Ngư những ngày này đã suy nghĩ rất nhiều, và đây là một trong số đó. Nàng tính toán cẩn thận thời gian, phát hiện Lục Tinh chỉ trở nên thân thiết với Hạ Dạ Sương sau khi rời khỏi nàng. Cho nên, Ngụy Thanh Ngư tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách cảm xúc mà loài người đã biết, rồi liên tưởng đến việc Hạ Dạ Sương từng nói ghét nàng. Nàng đã tính ra chân tướng sự việc. Hạ Dạ Sương muốn dùng Lục Tinh để chọc tức nàng, khiến nàng trong lòng khó chịu. Dù sao, Hạ Dạ Sương vẫn luôn là người yêu ghét rõ ràng như vậy. Nghĩ đến đây, Ngụy Thanh Ngư khẽ thở dài. Qua cánh cửa phòng nhạc, nàng có thể nghe được tiếng đàn dương cầm cô đơn và tĩnh mịch của Hạ Dạ Sương. Bởi vì Lục Tinh cũng đã rời xa nàng. Ngụy Thanh Ngư không kìm được mà nghĩ, lẽ nào đây là lỗi của nàng? Nếu như nàng có thể được Hạ Dạ Sương yêu thích hơn một chút, Hạ Dạ Sương sẽ không muốn trêu tức nàng. Nếu như Hạ Dạ Sương không muốn trêu tức nàng, vậy cũng sẽ không muốn thuê Lục Tinh. Nếu như Hạ Dạ Sương không thuê Lục Tinh, vậy thì bây giờ nàng đâu có phải cô đơn như thế này? Người như Hạ Dạ Sương, sau khi thi xong đáng lẽ phải lên máy bay đi nghỉ mát, cùng đám bạn thân vui vẻ tận hưởng thời gian. Chứ không phải giống như bây giờ, trong căn phòng nhạc không đèn, gảy một bản dương cầm lãnh đạm đến sâu thẳm. Vận mệnh thật trớ trêu, khiến người yêu đều trầm mặc. Nàng đã thoát khỏi sự câm lặng từ sự rời đi của Lục Tinh, học được những cung bậc cảm xúc của con người. Còn Hạ Dạ Sương thì sao? Hạ Dạ Sương đã học được điều gì từ sự rời đi của Lục Tinh? Chiều hôm qua lúc thi xong, Lục Tinh nhanh chóng rời trường, biến mất không chút dấu vết. Mười lăm phút sau, Ngụy Thanh Ngư tận mắt chứng kiến Hạ Dạ Sương gần như chạy vội đến cổng trường thi. Nhưng lỡ là lỡ rồi. Hạ Dạ Sương nhìn xung quanh trường thi một vòng, sau đó bất lực gằn giọng hỏi nàng có thấy Lục Tinh không. Ánh chiều tà màu cam rực đổ lên mái tóc vàng óng của nàng, như một vầng mặt trời không bao giờ lụi tắt. Nghĩ đến đây, Ngụy Thanh Ngư nhìn trân trân vào tiếng đàn thêm vài giây nữa, cuối cùng quay người rời đi. Bản thân nàng còn đang gian nan vượt sông, lấy đâu ra tư cách để an ủi người khác. Hơn nữa, lần trước nàng thử an ủi Hạ Dạ Sương, nhưng Hạ Dạ Sương có vẻ rất tức giận, vô cùng tức giận.
"Rầm"--Cánh cửa phòng nhạc gần như bị đá văng ra từ bên trong.
Cánh cửa nặng nề đập vào lưng Ngụy Thanh Ngư, khiến bước chân nàng chông chênh ngã người vào tường. Đại não nhanh chóng phát tín hiệu đau đớn, nàng vốn có tính sạch sẽ, giờ đây lại ngã ngồi xuống đất, chống tay vào tường một hồi lâu vẫn không thể đứng lên.
“Ta thao!” Hạ Dạ Sương ngơ ngác đứng ở cửa, sững sờ nhìn Ngụy Thanh Ngư ngã trên đất, khó tin hỏi. “Không phải, ngươi ngươi ngươi nhà ngươi phá sản rồi à? Sao đến mức phải giả vờ bị đụng ở đây thế?"
“Không sao, do ta không cẩn thận thôi.” Ngụy Thanh Ngư một tay che chỗ bị đập vào trán, một tay chống đất cố gắng đứng dậy.
Hạ Dạ Sương nhíu mày. Mặc dù nàng rất không muốn tiếp xúc với tình địch, nhưng vẫn lập tức chạy đến đỡ Ngụy Thanh Ngư đứng lên. Hạ Dạ Sương kéo tay Ngụy Thanh Ngư đang che trán ra. Khi thấy trên gương mặt tái nhợt của Ngụy Thanh Ngư xuất hiện một vết đỏ, nàng lập tức nói. "Cái này phải đi bệnh viện thôi, không thì sẽ bị thành ngốc đấy!"
“Không có việc gì, xin lỗi đã quấy rầy việc ngươi đánh đàn, ta sẽ đi khám bác sĩ.” Ngụy Thanh Ngư hơi nghiêng mặt, tai đỏ lên, cố lách qua Hạ Dạ Sương để rời đi ngay lập tức. Ừm, hơi mất mặt. Ngụy Thanh Ngư hiếm khi sinh ra loại tâm tình này, nên muốn lập tức rời khỏi hiện trường.
“Sao lại không sao?!” Hạ Dạ Sương lập tức xù lông, túm lấy tay Ngụy Thanh Ngư nói. “Có phải ngươi cảm thấy ta dám làm không dám chịu không? Có phải ngươi cảm thấy ta không nói đạo lý không?!” “Mặc dù ta không nhìn thấy ngươi, nhưng đúng là ta mở cửa đụng vào ngươi, ta đưa ngươi đi khám bác sĩ!”
Mới đi được hai bước, Hạ Dạ Sương đột nhiên cảm thấy mình dẫm phải cái gì đó. Nàng cúi xuống xem. Một chiếc móc khóa hình cún con đang nằm dưới giày của nàng. Trong giây lát, đầu óc Hạ Dạ Sương trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận