Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 172: Vì tương lai khó dò, liền từ bỏ giờ khắc này.

Chương 172: Vì tương lai khó đoán, liền từ bỏ khoảnh khắc này. Giữa ban ngày như thấy quỷ. Cô Lý Quyên Phương, chủ nhiệm lớp duy nhất lớp 12-1, khi vào phòng học lại một lần nữa nhìn thấy Hạ Dạ Sương im lặng ngồi ở đó. Nàng trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn màu vàng kim hệt như một nàng công chúa nhỏ trong truyện cổ tích. Kỳ quái. Quá kỳ quái. Lý Quyên Phương thầm nghĩ, ròng rã một tuần nay, Hạ Dạ Sương vậy mà ngày nào cũng đến lớp. Phải biết Hạ Dạ Sương trước kia một tuần không đến trường cũng không phải chuyện lạ gì. Lý Quyên Phương suy tư một lát, nghĩ có nên liên lạc với phụ huynh Hạ Dạ Sương để con mình đi tìm đại thần nhảy nhót. Chẳng cần biết ngươi là ai, mau xuống khỏi người học sinh của ta! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nếu nàng thật nói ra, thì Hạ tổng chắc chắn chỉ thẳng mặt nàng mà mắng là đồ bệnh thần kinh. Thôi được rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mấy cô chiêu cậu ấm này đâu cần nàng phải quan tâm chứ. Lý Quyên Phương dẹp ý nghĩ đó, bắt đầu giảng bài...
Giữa trưa tan học. Hạ Dạ Sương vội vã về phòng đàn. Cạch. Đẩy cửa phòng đàn. Khi thấy một bóng người ngồi trên ghế đàn, con ngươi ảm đạm của Hạ Dạ Sương bừng sáng, đầy kinh ngạc. "Này, Sương Sương." Triệu Hiệt Hiệt đưa tay vẫy chào, kết quả thấy Hạ Dạ Sương mặt mày ỉu xìu, buồn bã ngồi phịch xuống ghế salon. Hắc! Không phải tỷ muội mà. Ngươi ghét bỏ có thể rõ ràng hơn một chút được không? Coi như ta không phải Lục Tinh, ngươi cũng đâu cần biểu hiện làm người ta tổn thương như vậy chứ. Người đâu! Triệu Hiệt Hiệt còn chưa kịp mở miệng, Hạ Dạ Sương bên kia nước mắt đã lã chã rơi. Trời đất ơi! Triệu Hiệt Hiệt chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, vội vàng ngồi xuống hỏi. "Hôm nay hắn vẫn chưa đến à?" "Thật không phải tôi nói, từ khi ngươi đọc quyển sách kia xong, thằng nhãi Lục Tinh kia đã không còn tới trường nữa rồi." Ngộ đạo. Ngộ đạo có ích gì chứ, người thì TM tìm chẳng thấy! "Ngươi..." Hạ Dạ Sương thút thít lau nước mắt, hàng mi dài cong vút còn vương những giọt lệ. "Hắn không phải thằng nhãi thúi." Triệu Hiệt Hiệt: ... Hết thuốc chữa thật rồi. Khuyên Hạ lão đầu đi kiếm con khác đi. À không được. Tiểu đội của Hạ lão đầu đủ 5v5 ở Hẻm núi chém giết rồi. Triệu Hiệt Hiệt bực bội vò đầu, nàng thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào khó như vậy. "Đi hỏi chủ nhiệm lớp địa chỉ của Lục Tinh, kết quả thằng nhãi này cho địa chỉ giả, hắn căn bản không có ở đó." "Tôi bảo cậu xin số điện thoại phụ huynh của hắn, kết quả cậu cũng không thèm xin." Dù sao từ khi đi theo Hạ Dạ Sương giày vò tới giờ, Triệu Hiệt Hiệt mỗi ngày đều bận tối mặt mày, không biết là đang bận cái gì nữa. Trời đất chứng giám. Nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì đều đã thử hết rồi, ai bảo người ta căn bản không đến chứ! Hạ Dạ Sương nghe Triệu Hiệt Hiệt nói xong, càng thêm ấm ức, cố lau nước mắt. Nàng cũng muốn gọi điện thoại chứ. Việc Lục Tinh che giấu tin tức của nàng coi như xong, nàng kỳ thực cũng đã vụng trộm gọi vào số điện thoại phụ huynh mà Lục Tinh để lại rồi. Kết quả người nghe lại là Ôn tổng. Nàng mới chỉ nghe Ôn Linh Tú nói hai chữ "chào bạn", đã lập tức cúp máy rồi. Còn có gì đáng nói nữa? Lục Tinh đang ở chỗ Ôn Linh Tú đó. Nhưng điều mấu chốt là, nàng căn bản không biết nhà Ôn Linh Tú ở đâu. Gia thế như nhà Ôn Linh Tú, chỗ ở đã khó tìm, chắc chắn còn được canh phòng nghiêm ngặt, nàng làm sao mà vào được. Nghĩ đến đây, Hạ Dạ Sương càng thêm ấm ức, nước mắt lã chã rơi. Triệu Hiệt Hiệt thấy cái con bé mít ướt này khó chịu chết đi được, thế là liều mình đưa ra ý kiến. "Hay là cậu đi nhờ ba cậu thăm dò xem, chắc chắn ông ấy tra được tung tích của thằng nhãi kia." Một cô công chúa được nuông chiều như Hạ Dạ Sương, trong tay có tiền thì thôi, chứ các mánh khóe làm ăn nàng ta đều chẳng biết một mống nào cả. "Không được." Hạ Dạ Sương lập tức bác bỏ ý kiến này. "Nếu ba ta biết chuyện này, ông ấy chắc chắn sẽ đi nhắm vào Lục Tinh chứ đâu có giúp ta tìm người." Triệu Hiệt Hiệt: ... Trời ạ! "Cái này không được, cái kia cũng không được." Sao mà mệt mỏi quá vậy! Triệu Hiệt Hiệt trực tiếp cởi bỏ tấm mặt nạ người tốt, bày đủ chiêu xấu. "Dứt khoát cậu cứ ôm cây đợi thỏ đi, tôi không tin đến lúc thi cử hắn không đến trường." "Đến lúc đó cậu cho hắn uống thuốc mê, ném xuống hầm là xong." Hạ Dạ Sương nghe xong thì ngây người, đôi mắt đẹp mở to kinh ngạc nhìn Triệu Hiệt Hiệt. Thấy Hạ Dạ Sương im lặng, Triệu Hiệt Hiệt trong nháy mắt hoảng loạn, liên tục điên cuồng khoát tay. "Tôi... tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng có thế, đó là phạm pháp đó, đây là xã hội pháp chế!!!" Hạ Dạ Sương vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào một hướng. Triệu Hiệt Hiệt hoàn toàn hỏng mất. Tiểu thư này vốn đầu óc đã không dùng được. Nhỡ đâu thật nghe lời nàng, ném Lục Tinh xuống hầm thì cái này không phải là tạo nghiệp sao? "Sương Sương ơi, cậu nghe tớ nói này, chúng ta bây giờ là xã hội pháp chế mà, có chuyện gì không thể dùng cách đơn giản thô bạo như vậy... Ách, cậu đang nhìn gì thế?" Triệu Hiệt Hiệt nhìn theo hướng mắt của Hạ Dạ Sương, thấy ở phía đối diện có một tấm gương phản chiếu. Hạ Dạ Sương ngẩn ngơ nói. "Mình khóc đẹp quá, chụp cho mình tấm hình đi." Triệu Hiệt Hiệt: ??? Thật là! Lãng phí tình cảm! Trong lúc Triệu Hiệt Hiệt khổ sở chụp ảnh cho Hạ Dạ Sương, thì trong lòng Hạ Dạ Sương lại trào dâng những con sóng dữ dội. Đây chẳng phải là cách đánh trống lảng mà Lục Tinh hay dùng nhất sao? Đến tận giờ phút này, khi nàng sử dụng cùng một thủ pháp với Lục Tinh, nàng mới đột nhiên phát hiện ra. Lúc đó Lục Tinh rốt cuộc là đang đứng ở một vị trí cao đến mức nào mà nhìn xuống nàng vậy? Thảo nào ngay từ đầu hiệp ước Lục Tinh đã đưa ra một lời nhắc nhở về việc nghiện game. Lẽ nào Lục Tinh sớm đã biết nàng sẽ nghiện rồi sao? Mấy ngày nay, ngoài việc ở trường học chờ đợi Lục Tinh ra, Hạ Dạ Sương đã xem đi xem lại đoạn Lục Tinh nói trong sách. Chẳng phải là Lục Tinh không tin nàng thích hắn sao? Chẳng phải là Lục Tinh cảm thấy nàng chỉ thích mặt tốt của hắn sao? Chẳng phải là Lục Tinh đang lo lắng nhược điểm và khuyết điểm của mình không đủ khiến người khác yêu thích sao? Hạ Dạ Sương nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa chụp. Lục Tinh, ngươi đến một cơ hội cũng không cho ta, làm sao ngươi có thể biết được rằng ta chỉ thích mỗi mặt tốt của ngươi chứ? Vì tương lai khó đoán, liền từ bỏ khoảnh khắc này. Dựa vào cái gì chứ? Hạ Dạ Sương dần trở nên kiên quyết, dựa vào cái gì mà người bá đạo như ngươi có thể dễ dàng quyết định như vậy. Thật không công bằng, Lục Tinh à. Có lẽ Triệu Hiệt Hiệt nói không sai. Đối với những người xem như không biết sợ gì mà thật ra chỉ muốn trốn tránh rủi ro như ngươi, thì cần phải có một liều thuốc mạnh. Nếu lương tâm của ngươi thật sự không cắn rứt, tại sao ngươi không dám đến trường gặp ta chứ? Hạ Dạ Sương cụp mắt, hừ một tiếng. Thân cũng hôn rồi. Ta mặc kệ ngươi thế nào, dù sao ta nhất định phải có trách nhiệm với ngươi! Hạ Dạ Sương sờ sờ những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt. Chờ xem. Chỉ cần ta tìm được ngươi. Hiện tại ta khóc bao nhiêu, đến lúc đó nhất định sẽ khiến ngươi cũng phải khóc bấy nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận