Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 150: Trong nước lửa

Chương 150: Trong nước lửa
"Hạ tỷ tỷ, chờ một chút."
Lục Tinh trong lòng đang "thình thịch thình thịch" chấn động cực nhanh, hắn cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến hắn cấp tốc trấn tĩnh lại. Không được. Tiểu kim mao không thể gặp mặt Ôn A Di! Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Lục Tinh xuất hiện một công thức. 【Phục vụ khách quen > phục vụ khách lạ】. Hiện tại bọn hắn đang ở trong trường học, cho nên đây là thời gian Hạ Dạ Sương phục vụ. Nhưng mà! Ôn A Di trước đó cũng đã "phá phòng" một lần vì Hạ Dạ Sương trẻ tuổi rồi. Mà bây giờ, Ôn A Di lại đang ở đây! Thảo! Cho dù bây giờ không phải thời gian Ôn A Di được phục vụ, nhưng mà Ôn A Di có thể sẽ không thoải mái trong lòng hay không? Giống như là lúc đang làm việc. Thời gian nghỉ ngơi ngươi thờ ơ với khách hàng, khách hàng lúc đó không nói gì. Nhưng mà. Đến khi vào ca, muốn bắt đầu nói chuyện làm ăn với khách hàng mà thái độ của ngươi không nghiêm túc thì ngươi xong rồi! Cho nên từ trước đến nay Lục Tinh luôn cố gắng tránh cho hai vị khách gặp mặt! Trong số khách của hắn không có ai xấu cả, hắn hi vọng mỗi người đều vui vẻ một chút.
"Thế nào?"
Nghe Lục Tinh gọi mình, Hạ Dạ Sương nghi ngờ quay đầu nhìn hắn. Hạ Dạ Sương quay lưng về phía trong phòng. Lục Tinh thì đối diện với trong phòng cho nên hắn rất rõ có thể thấy biểu hiện run rẩy của Hồ Chung Chung, biểu cảm kinh ngạc của Triệu Bí Thư. Cùng... Ôn A Di tuy không thấy rõ cảm xúc nhưng lại đang rũ mắt xuống. Lục Tinh khẽ hít vào, phong khinh vân đạm lấy một chiếc khăn ướt từ trong túi đưa cho tiểu kim mao, vừa cười vừa nói.
"Lau mồ hôi đi, em đến thăm anh anh rất vui, cho nên anh đi mua chút nước uống cho em, em vào trong ngồi một chút."
Triệu Bí Thư người đều tê cả đi, cô ta biết Lục Tinh "để miếng" nhưng không ngờ Lục Tinh thế mà có bạn gái ở trường học? Thao! Không phải đại ca. Thời gian của anh thật đủ sao? Hơn nữa. Anh có thể mở to hai mắt ra nhìn xem được không? Ôn Tổng ngoài mặt không nói gì, trong lòng nàng có lẽ đang nổi lên sóng gió lớn đó! Mà trong tình huống này anh lại còn mời bạn gái nhỏ vào trong ngồi. Anh sợ cô ấy không cãi nhau với Ôn Tổng à? Anh sợ cái Tu La tràng này không đủ lớn sao? Nói đi, anh cố ý đúng không, anh cố ý muốn xem hai người phụ nữ cãi nhau có đúng không hả?
Hạ Dạ Sương nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Lục Tinh, hắn đang ngược ánh sáng mặt trời nên có một lớp viền vàng bao quanh người. Nàng nhìn thấy thiên sứ. Thế là. Hạ Dạ Sương nói:
"Không cần, em đi cùng anh."
Triệu Bí Thư:??? Ác thảo! Còn có thể như thế này?
Lục Tinh có chút do dự nói:
"Thôi đi Hạ tỷ tỷ, ngoài trời nóng quá, để anh đi là được, hắc hắc, anh sẽ quay lại nhanh thôi!"
Nhìn Lục Tinh xoay người định rời đi, Hạ Dạ Sương kéo lấy cổ tay hắn, tức giận nói:
"Dài dòng."
"Em đi phơi mặt trời một chút bổ sung, ngẩn người làm gì, đi thôi!"
Trong cả quá trình. Hạ Dạ Sương đều không nhìn vào trong phòng dù chỉ một chút, chủ động kéo Lục Tinh ra ngoài, còn Lục Tinh thì vẫn vẻ mặt khó xử.
Triệu Bí Thư:!!! Cao. Thật là cao! Cái gì gọi là thao tác, cái gì gọi là ý thức? Đợt này Lục Tinh đang ở trên tầng khí quyển! Triệu Bí Thư phục cô nàng sát đất.
Lục Tinh bị Hạ Dạ Sương kéo ra khỏi phòng y tế, trên mặt vẫn còn chút tiếc nuối nói:
"Anh vừa định gọt táo cho Hồ Chung Chung đấy."
"Anh gọt táo giỏi lắm, vỏ táo có thể không đứt đoạn luôn đó!"
Hạ Dạ Sương liếc hắn: "Ai thèm quan tâm đến mấy cái đồ vật nhàm chán đó chứ!"
Một lát sau. Hạ Dạ Sương nói thêm:
"Em không tin, lát nữa anh gọt cho em xem một quả."
Lục Tinh trong lòng bật cười. Yes! Vốn này thật đáng giá mà! Một khỉ một cái chốt phép. Bên phía Hạ Dạ Sương. Tính tình của cô ấy dễ bùng nổ, nhưng cũng rất dễ lấy lòng, đặc biệt dễ chuyển hướng chú ý. Tiểu kim mao chắc là nghe được tin tức ở đâu đó, nói hắn bị ngã. Vậy dựa vào vẻ gấp gáp của tiểu kim mao khi nghe được tin tức liền vội đến, nàng khẳng định đã xem hắn là người một nhà rồi. Cho nên Lục Tinh cố ý nói muốn đi mua nước cho tiểu kim mao, dựa vào tính cách của tiểu kim mao, tuyệt đối sẽ cùng hắn đi. Như vậy. Chẳng phải là tránh cho tiểu kim mao và Ôn A Di phát sinh xung đột trực diện sao?
Còn bên phía Ôn Linh Tú. Giống như những người làm ăn như Ôn A Di, thích nhất là quan sát người, giống như kiểu tính cách của tiểu kim mao, vừa sờ một cái là trúng ngay! Lục Tinh cố ý trước mặt Ôn A Di lấy ra bộ dạng bình thường khi dỗ dành khách. Như vậy Ôn A Di nhất định sẽ nhận ra, Hạ Dạ Sương cũng là khách của hắn. Ôn A Di đã điều tra bối cảnh của hắn, bản thân lại mang cảm giác hổ thẹn với hắn, bây giờ thấy biểu hiện của hắn, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn quá hèn mọn. Như vậy. Ôn A Di sẽ chỉ càng thêm thương hại hắn, mà sẽ không cảm thấy hắn thờ ơ với mình. Như thế này thì cảm xúc của hai bên đều có thể giải quyết được.
Lục Tinh không chút dấu vết thở dài một hơi. Làm một người t·h·iểm c·ẩ·u chuyên nghiệp, điều cần nhất chính là tùy cơ ứng biến, nắm bắt hết thảy điều kiện có thể sử dụng, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết! Từ bỏ ảo tưởng, phải hết lòng hết sức gấp vạn lần để cứu mình ra khỏi chốn nước lửa này.
Két ——
Một chiếc xe màu đen vững vàng dừng trước cửa phòng y tế, chặn đường đi của Lục Tinh và Hạ Dạ Sương.
Không đúng. Thần kinh vốn đang thả lỏng của Lục Tinh đột nhiên căng thẳng, theo bản năng muốn kéo Hạ Dạ Sương rời đi.
Giây tiếp theo. Cửa xe bị mở ra, phó hiệu trưởng nhanh chóng xuống xe, xoa xoa hai tay, có chút kích động đi về phía phòng y tế. Phó hiệu trưởng khi nhìn thấy Hạ Dạ Sương, nhẹ gật đầu. Học sinh cấp ba có ba loại. Trong nhà có tiền, học giỏi, và loại có tiền lại học giỏi. Người sau chính là Ngụy Thanh Ngư. Đối với những người có dáng vẻ đẹp như Ngụy Thanh Ngư và Hạ Dạ Sương, nhà có tiền, lại nổi danh trong trường học thì mấy vị lãnh đạo như họ đều biết.
Hạ Dạ Sương chào hỏi: "Chào hiệu trưởng."
Ở trường, làm tròn chức trách. Phó hiệu trưởng nể mặt Hạ Dạ Sương, như vậy dù Hạ Dạ Sương có bướng bỉnh thế nào đi nữa, cũng không thể nào ra tay đấm vào mặt người đang cười.
"Hiệu trưởng, anh đây là..." Hạ Dạ Sương tiện miệng hỏi một câu.
Phó hiệu trưởng vui vẻ nói: "Ôn Tổng của Ôn Thị hôm nay đến trường, nói cháu trai bà ấy bị thương khi chạy bộ ở trường, mấy bác bảo vệ ngoài cửa làm lớn chuyện, còn gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết có chuyện này."
"Thôi không nói nữa, tôi phải vào chào Ôn Tổng cái đã."
Phó hiệu trưởng vừa nói, vừa nhanh chân đi vào phòng y tế. Haizzz! Nhà họ Ngụy có tiền, nhưng mà Ôn gia cũng đâu có kém! Nhà họ Ngụy có thể quyên tòa nhà, tại sao nhà họ Ôn lại không thể quyên cơ chứ? Phó hiệu trưởng có chút hối hận, làm sao trước kia ông lại không biết cháu trai của Ôn Tổng lại ở trong trường học chứ!
Trong khoảnh khắc. Nhìn bóng lưng phó hiệu trưởng, Hạ Dạ Sương trở nên trầm mặc. Nàng không phải đồ ngốc, cũng không phải bị mù. Lúc nãy nàng liếc thấy trong phòng, có hai người phụ nữ ngồi cạnh g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h của Hồ Chung Chung. Nhưng nàng không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy là phụ huynh của Hồ Chung Chung thôi. Nhưng giờ nghe phó hiệu trưởng nói...
Một cảm giác bất an nồng đậm trong nháy mắt nuốt chửng Hạ Dạ Sương. Hồ Chung Chung đeo bảng tên của Lục Tinh, cho nên mọi người đều nghĩ Lục Tinh bị thương. Như vậy. Vậy cái vị Ôn Tổng gì kia nghe được tin tức, có phải cũng nghĩ là Lục Tinh bị thương không?
Ngày đó Hạ Lão Đầu nói muốn dạy nàng làm ăn. Chuyện đầu tiên là đưa cho nàng một tập tài liệu, bên trong liệt kê chi tiết những xí nghiệp cần nhớ của Hải Thành. Trong đó. Trong một đám thương nhân hoặc là tai to mặt lớn, hoặc gầy như que củi, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp đến đoan trang ưu nhã, thoát tục dịu dàng. Trong một đám xấu xí kia, nàng ta quá đẹp, cho nên Hạ Dạ Sương ấn tượng rất sâu về người này.
Hạ Dạ Sương nhớ...
Người phụ nữ kia hình như là bà chủ Ôn Thị, Ôn Linh Tú.
Cho nên. Lục Tinh là cháu trai của Ôn Linh Tú?
Bạn cần đăng nhập để bình luận