Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 124: nhận thua

chương 124: Nhận thua
“Ta muốn đi dạy học chứ không phải đi quyến rũ học sinh?” Tống Quân Trúc khó tin nhìn những bộ quần áo hàng hiệu đang đặt trước mặt, trong phòng thay đồ sang trọng. Trương Việt liếc mắt, cầm lấy một chiếc váy bó sát đưa lên trước mặt Tống Quân Trúc. “Tiểu thư của ta ơi, ai bảo ngươi mặc đi học làm gì? Ngươi xem cả ngày hoặc là áo sơ mi quần tây, hoặc là váy dài, thật uổng phí gương mặt trắng nõn này với cái dáng người này.” “Nhìn đôi chân này xem, còn dài hơn mạng của ta, thế mà không khoe ra?” “Ta mà có được điều kiện của ngươi, chắc đi vệ sinh cũng chẳng thèm khóa cửa!” Nàng nói không hề sai. Tống Quân Trúc có tướng mạo xinh đẹp quyến rũ với đôi mắt hoa đào, nhìn cái khăn lau mặt thôi cũng có thể làm người ta rung động. Nhưng nàng lại sợ người khác nghĩ mình là bình hoa di động, nên ra đường liền đeo lên cặp kính gọng mảnh, cả ngày ăn mặc kín cổng cao tường. Trương Việt nhìn thôi cũng cảm thấy thật lãng phí của trời! Trương Việt lục lọi trong đống quần áo, cuối cùng chọn được một chiếc áo sơ mi màu lam vải gấm và một chiếc váy ôm màu đen, thêm đôi tất đen và đôi giày cao gót gót mảnh ném cả vào lòng Tống Quân Trúc, chậm rãi nói: “Không phải ngươi không có ý định đi nước ngoài sao?”
Tống Quân Trúc ngẩn ngơ nhìn quần áo trong tay, khẽ gật đầu. “Ta không đi nước ngoài… Mà những bộ quần áo này thì liên quan gì?” Trương Việt ngồi xuống bên cạnh Tống Quân Trúc, buồn cười vỗ vỗ cái cô nàng yêu đương khờ khạo này. “Ngươi thật không hiểu à?” “Vì sao ngươi không đi nước ngoài?” Tống Quân Trúc không nói, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Lục Tinh, cùng cái ôm ấm áp, tin tưởng của hắn. Nàng không nỡ đi. Nàng có thể chịu đựng bóng tối nếu như chưa từng nhìn thấy ánh sáng. Mấy ngày nay, nàng sắp nghe mòn cả bài hát Trùng Nhi Phi rồi. “Ta…” Tống giáo sư ăn nói khéo léo ngày thường giờ này khắc này lại không biết phải nói sao. Trương Việt đứng dậy, tiếp tục chọn đồ cho Tống Quân Trúc, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải bởi vì con vịt mà ngươi nuôi không?” Nàng và Tống Quân Trúc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quá hiểu cái tính thù dai của Tống Quân Trúc. Lúc học trung học, có một nam sinh trường bên tự cho mình đẹp trai, muốn theo đuổi Tống Quân Trúc. Cậu ta bày vẽ rất lớn, hoa hồng, nến, quà cáp, thổ lộ, còn có cả đám bạn bè ồn ào cổ vũ phía sau. Ai nhìn vào cũng nghĩ Tống Quân Trúc sẽ đồng ý. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Tống Quân Trúc không những từ chối, còn nói cách thổ lộ ầm ĩ để ép người ta đồng ý kiểu này của nam sinh đó thật ngớ ngẩn. Anh ta từ trước đến giờ tán gái đều "bách phát bách trúng", kết quả gặp phải quả đắng từ Tống Quân Trúc, càng nghĩ càng giận, bắt đầu tụ tập bạn bè tung tin đồn nhảm về Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc đúng là không hổ danh học bá, học được hết tinh túy của lễ nghi. Tin đồn đến tai nàng ngày nào, nàng trực tiếp đi tới lớp học của cậu ta, túm lấy tóc cậu ta giật đầu vào tường. Rầm! Rầm! Rầm! Nghe còn rất có tiết tấu. Khiếp. Trương Việt nghĩ đến cảnh đó bây giờ vẫn còn thấy rùng mình. Chuyện này đương nhiên được Tống gia giải quyết. Cái giá phải trả là Tống Quân Trúc bị ba mình đánh cho hôn mê, nằm bệnh viện ăn hai ngày cháo loãng. Đến khi Tống Quân Trúc tỉnh lại, ba nàng hỏi nàng có biết sai không, nàng nói mình không sai, lần sau còn dám làm thế. Kết quả là lại bị ăn đòn, lại ăn thêm hai ngày cháo loãng. Nghĩ đến chuyện này, Trương Việt lại vừa đau lòng vừa buồn cười. Con người Tống Quân Trúc sẽ không chịu cúi đầu trước bất kì ai.
“Cho nên a…” Trương Việt chọn lấy một chiếc váy màu tím hở trước không kín sau ném cho Tống Quân Trúc, thâm trầm nói. “Ngươi có thể vì con vịt kia mà bỏ qua cho Tôn Ngải Nam, ta cảm thấy quá thần kỳ.” Nàng cho rằng dựa theo tính thù dai của Tống Quân Trúc. Khi biết Tôn Ngải Nam đang ở nước ngoài, Tống giáo sư yêu quý của cô sẽ ít nhất nghĩ ra ba phương án trả thù. 1. Thuê người tiếp cận Tôn Ngải Nam, khiến hắn lâm vào đường cùng. 2. Để Tôn Ngải Nam nghiện chất kích thích. 3. Kiểu mỹ ở hợp. Không ngờ nha. Tống giáo sư thân yêu sau khi có người trong lòng, tính cách cũng hiền từ hơn không ít, vậy mà chỉ bắt Tôn Ngải Nam bồi thường tiền. Chậc chậc chậc. Quả nhiên a, phụ nữ khi yêu sẽ trở nên dịu dàng hơn. Trương Việt tin điều đó. Vì vậy những bộ quần áo này đều chuẩn bị cho Tống Quân Trúc, để cô trong lúc yêu đương thoải mái hơn chút. Tống Quân Trúc nghe Trương Việt nói chuyện luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, suy nghĩ một hồi rồi đính chính. “Hắn không phải là con vịt, người khác rất tốt.” Trương Việt:… Ha ha. Suy nghĩ hồi lâu ngươi chỉ nghĩ ra được cái này à? Đúng là yêu đương não! Mà thôi… Trương Việt nắm tay Tống Quân Trúc, nghiêm túc thu lại vẻ đùa giỡn, nói. “Quân Trúc, ta nói thật.” “Cái con vịt ách, cái cái… Nhà ngươi cái vị kia.” “Đợi có thời gian ngươi đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra tổng quát đi, xem thử trên người hắn có bệnh đường sinh dục nào không.” “Nếu mọi thứ đều ổn, thì ngươi đừng có vờ vịt nữa mà bồi dưỡng tình cảm đi, rồi hảo hảo sống.” Trương Việt không tin trên đời này có con gà hay con vịt nào không muốn lên bờ. Hơn nữa còn là với Tống Quân Trúc cái bờ biển hoàng kim này. Dù sao. Nếu gà vịt mà lớn tuổi, không ở trong nước mà đi lang thang thì chỉ có nước chết đuối, hoặc là kiếm một con người thành thật gia sản gia cầm thôi.
Tống Quân Trúc thật lâu không nói gì. Sau một khoảng lặng hoàn toàn, nàng đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn tác hợp ta với hắn?” Trương Việt cười. Phản ứng đầu tiên của Tống giáo sư không phải là phản bác, chuyện này đủ nói lên vấn đề. “Ta nhớ là ngươi gặp người kia nhà ngươi từ nửa năm trước.” “Ta hôm nay nói thật với ngươi, ngươi bây giờ vẫn đang uống thuốc đúng không?” Tống Quân Trúc chần chừ gật đầu. Tinh thần của nàng không ổn, cần dựa vào dược vật để điều hòa các chỉ số bên trong cơ thể. Cô bạn học khoa tâm thần của nàng cũng là đồng môn của Trương Việt, nên Trương Việt cũng biết tình trạng sức khỏe của nàng. “Ngươi về nhà kiểm tra đơn thuốc của khoa tâm thần đi.” “Trong đó toàn là giấy không, không có thuốc đâu.” Cái gì, cái gì? Tống Quân Trúc ngây người. “Từ nửa năm trước, các chỉ số cơ thể của ngươi ngày càng bình thường, liều thuốc ngươi uống cũng càng ngày càng ít đi.” “Đến đầu tuần này, khoa tâm thần nói các chỉ số của ngươi… Bình thường rồi.” Trong mắt Trương Việt toàn là cảm thán. Cô cùng Tống Quân Trúc lớn lên cùng nhau, đương nhiên biết gia đình Tống Quân Trúc đáng sợ thế nào. Tinh thần của Tống Quân Trúc nếu không xảy ra vấn đề, thì chỉ có thể nói là một con người vô cảm! Tình yêu là thuốc chữa. Hiện tại Tống Quân Trúc đã gặp được người có thể chữa lành cô, Trương Việt thật sự rất vui mừng cho nàng. Thật vất vả mới xuất hiện một người như vậy. Để ngăn chặn cái tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết kiểu như ngươi trốn ta đuổi tình tiết xuất hiện, người bạn tốt như nàng đây nhất định phải đánh thức Tống Quân Trúc! Trương Việt nhìn đôi mắt mờ mịt của Tống Quân Trúc, kiên quyết nói: “Quân Trúc.” “Ý thức của ngươi chưa biết, nhưng cơ thể của ngươi thì đã nhận ra.” “Từng tế bào trên cơ thể, từng chỉ số, từng bản báo cáo của ngươi đều đang lặp đi lặp lại một câu nói——Ngươi đã gặp được chân ái.” Oanh! Một câu trực tiếp đánh vào tim Tống Quân Trúc, khiến mọi sự phòng bị của nàng đều ầm ầm sụp đổ! Vấn đề mà nàng luôn chôn sâu trong góc tối, không dám đối mặt, giờ phút này bị lôi ra ánh sáng thiêu đốt dữ dội.
“Chân ái?” Tống Quân Trúc vô thức thốt ra hai chữ này đầy giễu cợt. Trương Việt biết cô đang kích động. Dù sao. Một người cao ngạo như Tống giáo sư, để cô thừa nhận yêu một người khác còn khó hơn cả giết cô. Nhưng mà Trương Việt quen biết Tống Quân Trúc bao nhiêu năm nay, con vịt này là người duy nhất khiến trạng thái tinh thần của Tống Quân Trúc trở nên tốt hơn. Khả năng cả đời này cũng chỉ có một người đó. Cho nên không thể bỏ qua được. Tuyệt đối không thể bỏ qua! Trương Việt nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tống Quân Trúc, trịnh trọng gật đầu. “Đúng vậy.” “Ngươi đã gặp được chân ái rồi.” “Quân Trúc, có khả năng yêu một người cũng không phải là một chuyện mất mặt.” “Cho dù đây có thật sự là tình yêu hay không, thì ít ra hắn có thể chữa lành ngươi, để hắn ở bên cạnh ngươi, có được không?” Nếu không Trương Việt thật sự lo lắng Tống Quân Trúc sẽ phát điên trong căn biệt thự của mình! Cô ấy cũng muốn cứu Tống Quân Trúc, nhưng mà không cứu được a! Cô ấy chỉ có thể tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi hẹn Tống Quân Trúc ra ngoài đi dạo chơi. Nhưng mỗi lần các chỉ số tinh thần của Tống Quân Trúc càng lúc càng xấu đều đang nói lên, không ai có thể cứu được cô. Nhưng con vịt kia làm được! Kỳ tích! Hoàn toàn là kỳ tích! Trương Việt thề với trời, sau này tuyệt đối không ăn thịt vịt và phải lập bàn thờ cung phụng một con vịt nào đó!
Giọng nói quan tâm tha thiết của bạn tốt vang bên tai, trong đầu Tống Quân Trúc đột nhiên vang lên một tiếng hát, là tiếng của Lục Tinh. Ánh mắt của nàng trở nên trống rỗng. Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt. Chẳng lẽ nàng thật sự không ý thức được sao, hay là kiêu ngạo không cho phép nàng thừa nhận? Từ rất lâu trước kia, chẳng phải nàng đã không nỡ nhìn ánh mắt của Lục Tinh sao? Vì sao? Vì sao khi nghe được Lục Tinh tỏ tình, nàng không đuổi hắn ra khỏi biệt thự, mà lại đối tốt với hắn? Vì sao báo cáo kiểm tra nói từ nửa năm trước thân thể nàng đã dần tốt lên, mà không phải từ sau khi Lục Tinh tỏ tình? Một đáp án hiện ra rõ ràng. Tống Quân Trúc rũ mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ tự giễu. Vì sao ư? Bởi vì Tống giáo sư kiêu ngạo không chịu thừa nhận mình đã yêu Lục Tinh trước một bước. Nên cho đến khi nghe thấy Lục Tinh tỏ tình, nàng mới công khai đối tốt với Lục Tinh. Nàng không ngừng tự nhủ với bản thân. Lục Tinh yêu nàng trước chứ không phải nàng yêu Lục Tinh trước. Nói như vậy, có vẻ như nàng chưa từng thua cuộc. Tiếng hát Trùng Nhi Phi không ngừng vang lên trong đầu, nàng vẫn như đang ở trong cái lồng ngực ấm áp ấy, Tống Quân Trúc nhắm mắt lại. Có lẽ là mười phút, có lẽ là nửa giờ. Sau một hồi im lặng hồi lâu trong phòng thay đồ, giọng nói khàn khàn của Tống Quân Trúc vang lên. “Càng càng.” “Lại chọn giúp ta vài bộ quần áo đi.” Nàng nhận. Nàng nhận thua. Mỗi lần nàng nói “hắn rất yêu ta”, kỳ thật đều là… “Ta rất thương hắn”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận